Chương trước
Chương sau
Làm chuyện gì cũng không thể quá đáng, vì nếu làm quá sẽ không đường lui. Có người nói một người xấu, làm cấp trên phải suy nghĩ tại sao nhiều người nói người kia xấu? Chẳng lẽ người đó xấu thật sự?

Chuyện như vậy là kiêng kỵ trong chốn quan trường.

Nhưng lão tam không nằm trong quan trường, nên khi gã làm việc không suy nghĩ quá nhiều. Nói đến thì lão tam có năng lực như vậy vì gã chính là... Tam gia.

Tam gia là ai?

Tam gia là lão bản sau màn khách sạn Bạch Sa.

Kha Duy kêu lão tam vì lúc trước Tam gia chưa giàu lên gã đã cứu lão tam vài lần. Có mối quan hệ đó nên Tam gia và Kha Duy khá thân.

Kha Duy không có ở trong Thương Thiền thị, ngồi vững vị trí cục trưởng thị ủy thị chính phủ nhiều lúc nhờ có Tam gia giúp đỡ.

Nếu đối phó người khác có lẽ Tam gia còn đắn đo một chút, nhưng xử Tô Mộc thì gã không chút do dự, dứt khoát hành động, không tiếc bỏ công sức ra.

Tại sao? Vì Tô Mộc báo hại khách sạn Bạch Sa đến bây giờ còn bị niêm phong, hơn nữa Hàn Vận không được thả ra thị cục.

Tam gia không đắc tội Long Chấn Thiên nổi nhưng không có nghĩa là gã không dám xử Tô Mộc. Trong tình huống đó vừa lúc Kha Duy cho lý do, Tam gia liền tuyên truyền rình rang lên.

Buổi chiều.

Văn phòng thư ký thị ủy.

Tôn Mai Cổ sắc mặt âm trầm, ngồi bên cạnh gã là thị trưởng Hoàng Vĩ Sâm. Trừ hai người này còn có bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy. Ba người sắc mặt khó xem.

Tôn Mai Cổ trầm giọng nói:

- Thật nực cười, Kha Duy làm việc cái kiểu gì? Sao có thể kẻ ác đi cáo trạng trước, còn hùng hồn lẽ phái như vậy? Hắn không biết làm vậy có ý nghĩa như thế nào? Lại còn nói gì mà huyện Ân Huyền vô tổ chức vô kỷ luật, Kha Duy đang làm chuyện có tổ chức có kỷ luật sao?

Bên tay Tôn Mai Cổ đặt một phần tư liệu, tư liệu này là một usb. Mới rồi Tôn Mai Cổ có cho Hoàng Vĩ Sâm, Đồng Nhạc Nhạc xem usb, tư liệu video này có gì? Rất đơn giản, là chứng cứ mà Trịnh Lập Hưng lấy ra.

Toàn bộ chứng cứ đều chứng minh trong chuyện chiêu thương dẫn tư này huyện Ân Huyền chẳng có chút sai lầm. Người ta đặt tư thế rất thấp rồi, Trịnh Lập Hưng năm lần bảy lượt tìm thị chiêu thương cục điều tiết. Các ngươi mặc kệ. Đáng hận nhất là Kha Duy nhà ngươi lấy lý do quan trường như vậy làm đường tắc.

Giờ thì tốt rồi, huyện Ân Huyền người ta tức giận mới rời đi, các ngươi không kiểm điểm còn làm ra hành động như vậy. Thế này là sâo? Gây sóng gió đầy thành chẳng lẽ mặt mũi thị ủy thị chính phủ dễ nhìn sao?

Nên biết mới một ngày trước Long Chấn Thiên tại đây biểu dương Tô Mộc hết sức, giờ gây ra chuyện như vậy. Ngươi kêu Tôn Mai Cổ, Hoàng Vĩ Sâm ăn nói làm sao với Long Chấn Thiên? Chẳng lẽ nói với Long Chấn Thiên là mọi chuyện chỉ là hiểu lầm?

Có hiểu lầm như vậy sao?

Nói đến Đồng Nhạc Nhạc thì gã đang rất muốn làm chút chuyện gì cho Tô Mộc, vì nếu làm gì đó thì bên Đồng Quán càng bình an. Nên khi nghe Tôn Mai Cổ lên tiếng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đã có tính toán.

Hoàng Vĩ Sâm ung dung nói:

- Đúng rồi, chuyện này là Kha Duy làm không đúng. Đại hội chiêu thương dẫn tư lần này do trong thị tổ chức, mấy huyện khu khác tự chủ tham gia, huyện Ân Huyền người ta đi làm chuyện đương nhiên, chẳng lẽ bắt buộc người ta ở lại sao? Nếu vậy thì còn nói gì đến tự chủ? Hơn nữa về chuyện này ta cho rằng ài đồng chí trong thị chính phủ có khuyết điẻm rất lớn. Không thể kịp lúc nắm giữ tiến tình tình huống, không kịp lúc khống chế tình hình khiến ác hóa đến như vậy.

Kỷ Triết Học chưa từng thuộc phe Hoàng Vĩ Sâm, gã sẽ không bỏ qua cơ hội chơi xỏ, làm khó dễ Kỷ Triết Học một phen.

Tôn Mai Cổ đoán được cách nghĩ của Hoàng Vĩ Sâm, dù vậy Tôn Mai Cổ không phản đối. Dù sao Tôn Mai Cổ luôn muốn chiêu lãm Kỷ Triết Học, nhưng gã cứ ỷ sau lưng có người trong tỉnh nên chưa từng thẳng thắn tỏ thái độ.

Nếu không phải người của mình vậy kéo xuống đi!

Nên biết khi một thư ký thị ủy, thị trưởng địa cấp thị muốn ra tay với một phó thị trưởng thì dù bọn họ không có tư cách kéo xuống nhưng khả năng phó thị trưởng này công tác tại đây là rất nhỏ.

Không nói gì khác, ít nhất Hoàng Vĩ Sâm muốn điều chỉnh phân công cho Kỷ Triết Học dễ như chơi, cộng thêm Kỷ Triết Học phân công quản lý là xây thành. Ngươi cho rằng đầu năm nay phân công quản lý xây thành, công tác có nước luộc như thế, người này không có vấn đề sao?

Tôn Mai Cổ gật đầu nói:

- Đúng vậy! Bên thị chính phủ nên nhắc nhở cách làm việc của vài đồng chí.

Hoàng Vĩ Sâm càng dứt khoát hơn:

- Nói vậy thì Tôn thư ký ta sẽ đi chiêu thương hội một vòng..

Tôn Mai Cổ gật đầu nói:

- Cũng được, ngươi đi đi!

Tôn Mai Cổ xoay người dặn dò:

- Lão Đồng, bên bộ tuyên truyền cần chặt chẽ giải quyết chuyện này, phải ức chế không khí tuyên truyền sai sự thực này, điều tra rõ ngọn nguồn vụ việc. Dám có người công khai bịa đặt, phải điều tra việc này. Ta sẽ kêu bên thị chính pháp ủy phối hợp làm việc.

Đồng Nhạc Nhạc đứng lên nói:

- Vâng, ta đi làm ngay.

Tiễn Hoàng Vĩ Sâm, Đồng Nhạc Nhạc đi rồi Tôn Mai Cổ gõ chứng cứ đặt trên bàn, nở nụ cười nói:

- Kha Duy, cỡ như ngươi, trước kia chưa có định luận gì sự việc đã đưa điểm yếu vào tay người ta mà còn muốn đấu với người, ngươi có tư cách đó sao?

Văn Tuyển nhỏ giọng nói:

- Tôn thư ký, ta đã gọi điện thoại cho Kha cục trưởng, rất nhanh Kha cục trưởng sẽ đến đây.

Tôn Mai Cổ nói:

- Kêu hắn khi nào đến gặp ta ngay.

- Rõ!

Năm phút sau.

Khi Kha Duy xuất hiện tại đây, không ai biết trong văn phòng xảy ra chuyện gì. Chỉ biết rằng lúc Kha Duy đi ra thì cơ mặt căng cứng như xi măng.

Ai nhìn Kha Duy lúc này đều sẽ không cho rằng có việc vui, biết gã bị chửi.

Nếu chỉ đơn giản bị chửi còn đỡ. Kha Duy nhớ đến trước khi đi Tôn Mai Cổ nói những lời đó, trái tim gã run rẩy.

- Các ngươi tổ chức chiêu thương hội thanh thế to lớn như vậy sao? Các ngươi muốn ép huyện Ân Huyền đi chứ gì? Được thôi, thiếu một người chia thịt, còn lại ngươi có cơ hội lớn hơn đúng không? Ta muốn xem chiêu thương dẫn tư lần này thị chiêu thương cục các ngươi có thể kéo được bao nhiêu đầu tư cho trong thị! Nếu không bằng cả huyện Ân Huyền bị các ngươi đuổi đi thì người đừng làm cục trưởng nữa, nhanh chóng nhường cho hiền!

Đây chính là thái độ của Tôn Mai Cổ!

Đây mới là thái độ của Tôn Mai Cổ!

Thì ra từ đầu đén cuối gã sai, Tôn Mai Cổ tuyệt đối không đứng về phía gã. Thì ra ban đầu gã đoán đúng, khi việc nào đó nóng quá mức sẽ không được cấp trên thích.

Kha Duy mới ra khỏi đại viện thị ủy, chưa kịp thở thì Đinh Trà đã gọi điện thoại.

Kha Duy bắt máy, ống lao truyền ra giọng Đinh Trà căng thẳng sốt ruột:

- Kha cục trưởng, người đang ở đâu? Mau lại đây đi, bên hội trường xảy ra chuyện lớn, nếu Kha cục trưởng không trở lại thì không cách nào giải quyết!

Kha Duy trầm giọng quát:

- Có chuyện gì mà hấp tấp như vậy?

Đinh Trà vộ đáp:

- Là vầy, mới rồi chúng ta nhận được điện thoại của thị chính phủ bạn, nói là Hoàng thị trưởng muốn đến xem. Khi Hoàng thị trưởng lại đây ai ngờ đúng dịp tổng tài khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt, Chiêm Duệ mẫn Chiêm tổng hỏi quầy hàng huyện Ân Huyền ở đâu. Kết quả vì huyện Ân Huyền đã rời đi, Chiêm tổng nói ‘ta muốn đầu tư khảo sát huyện Ân Huyền’ ngay trước mặt Hoàng thị trưởng. Hiện tại Hoàng thị trưởng vẻ mặt tức giận, Kha cục trưởng mau về đi!

Ầm!

Kha Duy nghe như sét đánh ngang mày!

Thật là nhà thủng nóc lại gặp mưa đêm!

Nhưng giật mình qua đi chợt tim Kha Duy đập nhanh, Hoàng Vĩ Sâm sẽ không bỗng dưng đi chiêu thương hội, nếu muốn đi thì sớm không đến tại sao chờ buổi chiều?

Chẳng lẽ Hoàng Vĩ Sâm biết chuyện Ân Huyền, chuyên môn đi qua vì vậy? Nếu đúng thế thì Kha Duy đã đoán được hái độ của Hoàng Vĩ Sâm, ai đều biết Hoàng Luận Địch và Tô Mộc có quan hệ tốt. Từ mặt nào đó thì Tô Mộc được cho rằng là người Hoàng hệ bên Hoàng Vĩ Sâm.

Hoàng Vĩ Sâm sẽ bênh vực Kha Duy sao?

Thật đáng chết, sao mấy chuyện rắc rối đều tụ lại với nhau? Nếu Hoàng Vĩ Sâm nổi khùng ngay tại chỗ thì gã biết làm sao? Nếu không giải quyết được việc này, về sau lam sao tiếp tục lăn lộn trong Thương Thiền thị?

Lúc này Kha Duy không ngờ rằng tại sao vào phút muốn chết này Chiêm Duệ mẫn tổng tài khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt đề nghị muốn đi xem huyện Ân Huyền. Thật sự chỉ vì muốn xem huyện Ân Huyền sao? Thật sự chỉ vì cho rằng huyện Ân Huyền cách Thương Thiền thị gần nhất sao?

Kha Duy tạm thời không suy nghĩ mấy vấn đề này, vì nếu nhớ ra sẽ càng làm gã điên cuồng hơn.

Kha Duy hét to:

- Tại sao bây giờ mới gọi điện cho ta?

Đinh Trà đáp nhanh:

- Lúc trước có gọi nhưng Kha cục trưởng không bắt máy.

Kha Duy nhớ ra đúng là gã có nhận được điện thoại nhưng vì đang nghe Tôn Mai Cổ chửi nên di động bị chuyển chế độ rung, gã không bắt máy được.

Kha Duy sốt ruột nói:

- Ta qua ngay bây giờ!

Trời phật ơi, hy vọng các người sẽp hù hộ ta, lần này đừng xảy ra chuyện gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.