Thời điểm Trịnh Lập Hưng xuất hiện trong văn phòng Tô Mộc, thần sắc Tô Mộc không nói là âm trầm nhưng tuyệt đối không phải cao hứng. Mặc cho ai gặp phải chuyện như thế, tâm tình có thể dễ chịu sao?
Nhưng Tô Mộc cũng biết, người như Trịnh Lập Hưng trong quan trường quả thực rất nhiều. Nếu như thật sự truy cứu, đời này hắn không cần làm việc gì khác nữa.
- Bí thư Tô, tôi biết sai rồi!
Trịnh Lập Hưng cúi đầu nói.
- Biết sai?
Tô Mộc lạnh nhạt cười nói:
- Kỳ thật anh lúc đó làm như vậy không đáng trách, dù sao người ở đó lúc ấy là Kha Duy chứ. Nhưng tôi hy vọng anh biết, anh là ai, anh nói chuyện vì ai, anh làm quan ở nơi nào. Nếu không hiểu được mình đang nói cái gì, vậy anh không cần phải làm việc nữa!
Gõ thật mạnh!
Tô Mộc làm như vậy thật sự không phải đang dìm hàng, mà vì người như Trịnh Lập Hưng còn chưa ý thức được ai mới là người có quyền nói chuyện duy nhất trong huyện Ân Huyền. Gõ cũng được, trực tiếp đá bay ghế cũng không sao, bất kể là loại nào, Tô Mộc hoàn toàn làm được, cũng cho người khác thấy ai mới là người nắm vận mệnh của bọn họ.
Không phải Kha Duy, mà là Tô Mộc hắn.
- Vâng, tôi biết rõ!
Trịnh Lập Hưng nhanh chóng nói ra, trong nội tâm lại buông lỏng một hơi, bất kể nói như thế nào, Tô Mộc nói chuyện hơi lăng lệ đôi chút, nhưng cũng có lưu chỗ trống, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703305/chuong-1623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.