- Đây là canh dê gì, còn dám nói ngự thiện! Ngự thiện là hương vị thế này sao? Thật sự là khó ăn!
- Ngự Thiện Dương Thang của chúng tôi chính là hương vị này, chúng tôi đã có được trăm năm lịch sử, chưa từng có ai chê trách qua, anh có ý gì?
- Sao vậy? Ý của ông muốn nói tôi lừa ông sao? Tôi không uống được canh dê của các ông, không được, các người phải xin lỗi tôi!
Khi thanh âm ồn ào vang lên, Dương Gia Học đã ngồi không yên:
- Tô bí thư, tôi đi qua xem là chuyện gì xảy ra!
- Đi thôi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đợi sau khi Dương Gia Học rời khỏi phòng, Tô Mộc cũng không có ý rời đi mà ngồi yên lắng nghe. Dù sao nơi này cũng không cách âm, mà Ngự Thiện Dương Thang chính là chiêu bài Tô Mộc muốn truyền bá ra ngoài quảng cáo cho ẩm thực huyện Ân Huyền, tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện vu tội. Ai dám làm như thế, chính là gây hấn với kế hoạch của hắn.
Diệp Tích cũng cảm thấy hứng thú, nàng cũng rất muốn nhìn xem rốt cục là ai bá đạo không nói lý lẽ như thế.
Phòng bên cạnh.
Khi Dương Gia Học đi qua, phát hiện bên trong ồn ào một mảnh, trên mặt đất còn một chén canh bị đổ ập dưới sàn, nhìn qua thật hỗn độn.
Từ khi quán nhà khai trương tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống như thé. Ai cũng biết danh tiếng lâu đời của Ngự Thiện Dương Thang, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703299/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.