- Sao lại gọi điện cho anh giờ này?
Tô Mộc ôn nhu hỏi.
- Sao vậy? Chẳng lẽ không được sao?
Diệp Tích cười nói.
- Đương nhiên có thể, bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề.
Tô Mộc cười nói.
- Hiện tại em đang ở huyện Ân Huyền, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi.
Diệp Tích nói.
- Cái gì? Em nói thật sao?
Tô Mộc kinh ngạc kêu lên.
- Đương nhiên là thật. Em có một hạng mục ở đây, cho nên mới tới thôi.
Diệp Tích tùy ý giải thích.
Nhưng lời giải thích này lại không ngăn được suy nghĩ của Tô Mộc. Cái gì gọi là có hạng mục ở đây? Dựa theo quy mô hiện tại của Thịnh Thế Đằng Long, đừng nói là huyện Ân Huyền, cho dù là Thương Thiền thị, tỉnh Yến Bắc đều không cần Diệp Tích tự mình đi tới.
- Còn nữa, hiện tại em đang đứng bên ngoài cổng đại viện gia chúc huyện ủy, nhưng em nghĩ không không vào được, bảo an không cho em vào.
Diệp Tích cười nói.
- Anh lập tức đi qua!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Anh không cần gấp gáp như vậy, em tới đây chỉ là đi chơi giải sầu, nếu anh làm như vậy chậm trễ công tác sẽ không tốt. Cho dù người khác không nói, sau khi trở về em sẽ bị cha mắng chết!
Diệp Tích nói.
- Hiện tại anh gọi Mộ Bạch đi qua, em chờ một chút. Lưu trong nhà nghỉ ngơi, trưa nay anh dẫn em đi ăn món đặc sản huyện Ân Huyền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703294/chuong-1617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.