Chương trước
Chương sau
Chín giờ rưỡi sáng.

Ai cũng biết hôm nay Tô Mộc mời dự hội nghị thường ủy, mà đêm qua Tô Mộc lái xe chạy thẳng từ tỉnh thành trở về giải quyết sự kiện phát sinh tại thôn Tây Bặc cả đêm.

Hôm nay hắn lại nhanh chóng mời dự họp thường ủy, chỉ sợ có quan hệ tới việc của thôn Tây Bặc. Nhưng làm sao thảo luận đây? Chẳng lẽ giống như lời Tô Mộc đã nói trước kia, La Phi Vũ bị xử lý?

Trong phòng họp huyện ủy, buổi họp đang tiến hành khí thế hừng hực. Mà lúc này không khí trong phòng ngưng trọng, mặc cho ai cũng không nghĩ tới hôm nay Hầu Bách Lương lại cường thế như vậy.

- Các đồng chí, hiện tại các vị cũng đã biết chuyện phát sinh trong thôn Tây Bặc thật sự nghiêm trọng. Hiện tại chẳng những báo chí những huyện khu khác đã đưa tin, trong thành phố cũng truyền bá, càng quan trọng là trên internet cũng tràn ngập chuyện này.

- Tính chất chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải nghiêm túc xử lý. Cục trưởng cục văn hóa huyện La Phi Vũ không làm tròn bổn phận, nhất định phải dứt khoát nghiêm trị. Bởi vì hành vi không làm tròn trách nhiệm của hắn nên miễn đi chức cục trưởng, hắn đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại.

Sắc mặt Hầu Bách Lương ngưng trọng nói, trên mặt những ủy viên huyện ủy khác đều lộ vẻ kinh ngạc. Đây là ý gì? Chẳng phải Hầu Bách Lương là hậu trường của La Phi Vũ hay sao? Tại sao lại làm như vậy?

Có điểm thú vị!

Tô Mộc thản nhiên ngồi yên không phản ứng, hắn có thể suy đoán được ý tưởng của Hầu Bách Lương, nhưng không biết bước kế tiếp Hầu Bách Lương sẽ làm như thế nào. Nhưng không cần biết ra sao, mình chỉ cần gặp chiêu triết chiêu là được, những chuyện khác cũng không cần quản.

Tô Mộc không nói lời nào, những người khác cũng sẽ không tỏ thái độ.

- Tô bí thư, đề nghị của tôi anh có ý kiến gì không?

Hầu Bách Lương hỏi.

- Tôi không có ý kiến!

Tô Mộc thản nhiên đáp.

- Tốt lắm, nếu Tô bí thư không ý kiến, vậy chúng ta giơ tay biểu quyết đi!

Hầu Bách Lương có chút ý tứ như tự chủ trương.

Những lời như vậy hẳn phải do Tô Mộc nói mới đúng. Nhưng Tô Mộc cũng không có ý truy cứu, như ngầm đồng ý. Rất nhanh chuyện quan hệ tới việc cách chức La Phi Vũ đã được quyết định xong.

Sau khi quyết nghị thông qua, lời nói kế tiếp của Hầu Bách Lương nhất thời làm mọi người biến sắc, làm cho người ta biết được sở dĩ hắn cam tâm tình nguyện bỏ mặc La Phi Vũ bị kéo xuống, nguyên lai là vì nguyên nhân này.

- La Phi Vũ có vấn đề, mà xử lý chuyện tại thôn Tây Bặc cũng đã có quyết nghị, nhưng việc tôi muốn nói chính là chẳng lẽ các vị không cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình. Ẩn tình là gì? Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe qua.

- Lần này cục văn hóa xuống nông thôn chiếu phim điện ảnh, kỳ thật ban đầu đã chuẩn bị vận dụng công cụ chiếu phim tân tiến nhất. Mà công cụ không sử dụng được, tại sao họ lại uống rượu trong thôn Tây Bặc đây? Là vì trong lòng họ có uất ức.

- Các đồng chí, chúng ta không thể đòi hỏi ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, nếu nói vậy con ngựa kia làm sao chạy được? Còn có tâm tư chạy sao? Mà mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ vì sao khoản tài chính mà cục văn hóa đã xin phê duyệt còn chưa được chuyển xuống.

- Nói tới đây, tôi cũng muốn hỏi mọi người, cục tài chính có phải phụ thuộc ủy ban huyện quản lý hay không? Vì sao văn kiện phê duyệt của tôi chẳng những không được cục tài chính chấp hành, ngược lại còn bị cứng rắn đẩy ngược trở về?

- Đây là hành vi thế nào? Là biểu hiện vô tổ chức vô kỷ luật. Xét thấy thái độ này, tôi nhận thức chuyện xảy ra với cục văn hóa có quan hệ với cục trưởng Thường Vân của cục tài chính. Tôi đề nghị, tạm thời bãi miễn chức vụ của Thường Vân!

Toàn trường yên tĩnh!

Nguyên lai là vì vậy!

Mục đích của Hầu Bách Lương chính là ngọc thạch câu phần, cầm một cục trưởng cục văn hóa xử lý cục trưởng cục tài chính, Hầu Bách Lương tuyệt đối chiếm đại tiện nghi. Nhưng có khả năng sao? Trước đừng nói lý do của hắn quá gượng ép, thật sự cho hắn tiến hành biểu quyết, hắn lại có phương pháp gì hay?

Đáy lòng Tô Mộc cười lạnh.

Hầu Bách Lương cũng chỉ có bao nhiêu đó bổn sự, muốn dựa vào chuyện của cục văn hóa muốn bắt Thường Vân. Bàn tính như ý đánh không phải vang dội quá đi? Thật sự cho rằng ông còn là chủ tịch huyện ngày trước không ai dám phản kháng sao?

- Tôi phản đối!

Không cần tới lượt Tô Mộc lên tiếng, Mạnh Thường Trực đã quyết đoán bày tỏ thái độ.

- Tôi cho rằng đây là hai chuyện khác nhau, hơn nữa còn hoàn toàn không hề liên quan nhau. Cái gì gọi là bởi vì cục tài chính khiến cục văn hóa xảy ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ nói chỉ cần cục tài chính không chi tiền, những cơ quan khác trong huyện chỉ cần làm ra chuyện gì ầm ĩ gây ra phiền toái đều có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cục tài chính sao?

- Hầu chủ tịch nói cục tài chính không làm theo văn kiện phê duyệt của ngài, tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không? Phải biết rằng tình cảnh cục tài chính trước kia là thế nào. Họ hoàn toàn một nghèo hai trắng! Nếu thật sự phải truy cứu hành vi không làm tròn trách nhiệm, tiền nhiệm cục trưởng Khúc Hằng Tùng đừng mong chạy thoát!

- Hiện tại cục tài chính có được ít tiền, nhưng số tiền kia là ai đi xin trở về? Là làm sao xin trở về? Tôi nghĩ trong lòng chư vị đều biết. Đó là Tô bí thư chạy tới thủ đô xin về, tiền nào việc ấy. Nếu như nói chỉ cần cục tài chính có chút tiền, là có thể tùy ý tiêu xài, sau này trong cục của họ đừng mong có thể tiếp tục vận chuyển!

Sắc mặt Hầu Bách Lương lập tức tối sầm, Mạnh Thường Trực rõ ràng quyết tâm đi theo Tô Mộc, lại dám trắng trợn nã pháo với hắn như thế. Lời này là có ý gì? Ý muốn nói hắn không đi xin được tiền, thì không được vận dụng số tiền người khác đã xin sao?

Trên thực tế đây chính là ý tứ mà Mạnh Thường Trực muốn biểu đạt. Hầu Bách Lương không phải có kỹ năng sao? Nếu thật sự có kỹ năng, số tiền lương khất nợ tám triệu kia ông cứ nghĩ biện pháp đi giải quyết đi? Ông có giải quyết được hay không?

Không phải do ông không có năng lực kia cho nên mới đem gánh nặng giao cho Tô Mộc sao? Hiện tại Tô bí thư làm được, nhìn thấy cục tài chính có tiền thì ông lại muốn phân chén canh. Dưới gầm trời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Sau khi nói xong, Mạnh Thường Trực thản nhiên uống trà, không hề nhìn tới sắc mặt khó xem của Hầu Bách Lương.

- Mạnh chủ nhiệm, nói không thể nói như vậy! Lời của Hầu chủ tịch đã rất rõ ràng, cục tài chính là ngành quản hạt của ủy ban huyện, mà ủy ban huyện nắm giữ việc phát triển kinh tế toàn huyện. Một khi đã như vậy, ngay cả phê duyệt tài chính cũng không được thực hiện, công tác ủy ban huyện sau này làm sao mà triển khai đây?

- Huống chi hiện tại chuyện này truyền khắp những huyện khu khác, mọi người đều biết bởi vì cục văn hóa thiếu thốn trang bị chiếu phim cho nên mới không thể công tác, việc này do cục tài chính không chi tiền mới xảy ra. Anh nói nếu không xử trí cục trưởng Thường Vân, có cảm thấy không thể nào nói nổi hay không?

Trữ Biên Viễn đối chọi gay gắt.

- Buồn cười!

Dư Thuận cao điệu mở miệng, ánh mắt nhìn Trữ Biên Viễn với vẻ khinh miệt.

- Đây là kiểu nói gì vậy? Cái gì gọi là những huyện khu khác đều biết việc này, bọn hắn rốt cục đã biết chuyện gì? Chuyện này là chuyện gì? Tôi thật muốn hỏi thăm, những huyện khu kia làm sao biết chuyện này?

- Bọn hắn biết lại là ai nói cho họ biết? Còn nữa, vì sao dưới tình huống sự tình còn chưa được định luận, truyền thông cùng báo chí trong huyện lại đưa tin sự kiện phát sinh trong thôn Tây Bặc đêm qua. Chẳng lẽ bọn hắn không biết tin tức mình truyền ra đều dùng ánh mắt một bên mà nói sao?

- Tin tức có tự do của tin tức, đây không phải nói ai muốn khống chế cũng làm được. Nếu mạnh mẽ can thiệp tự do tin tức, hành vi như vậy quả quyết không thể thực hiện!

Trữ Biên Viễn không phục nói.

- Tin tức tự do thì người nào cũng biết, nhưng không thể tùy tiện đưa tin không mục đích đi? Cái gì gọi là bởi vì cục tài chính không chi tiền nên cục văn hóa mới xảy ra chuyện như vậy?

- Đây quả thật là vớ vẩn tới cực điểm! Chẳng lẽ là Thường Vân không cho người cục văn hóa chiếu phim sao? Xe công vụ của bọn hắn chở theo máy móc tuyệt đối làm được điều này. Chẳng lẽ Thường Vân gọi bọn hắn đi trêu chọc phụ nữ nhà lành sao? Chẳng lẽ nói Thường Vân yêu cầu bọn hắn lái xe đụng quầy tạp hóa của người ta sao?

- Nếu như nói những hành vi kia đều quy tội lên người Thường Vân, vậy thật không có thiên lý! Điều này bảo cục tài chính ngày sau làm thế nào làm việc? Còn nữa, tôi cũng muốn hỏi những huyện khu khác làm sao biết chuyện này? Chuyện mới phát sinh đêm qua, những huyện khu khác đã tiến hành đưa tin, rõ ràng là hành vi có dự mưu!

Phí Mặc chậm rãi nói.

Phí Mặc là phó bí thư huyện ủy, là người đứng thứ ba trong huyện Ân Huyền, hắn nói ra lời như vậy thật sự là hành động sắc bén, hung hăng đánh thẳng vào uy hiếp của Hầu Bách Lương, hơn nữa còn đem mũi nhọn mơ hồ nhắm vào Hạ Xuân Mai.

Cả phòng họp rơi vào không khí gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, chỉ cần có chút động chạm là hoàn toàn châm lửa.

Bên Hầu Bách Lương tuy có Trữ Biên Viễn, nhưng Hạ Xuân Mai còn chưa mở miệng nói chuyện. Hầu Bách Lương nhìn qua Hạ Xuân Mai, ý bảo nàng lên tiếng, nhưng nàng lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, trầm mặc không nói, điều này làm trong lòng Hầu Bách Lương hiện lên hàn khí.

Hạ Xuân Mai, nếu cô dám phản bội tôi, tôi tuyệt đối không để yên!

Tô Mộc vẫn thản nhiên ngồi yên, không mở miệng nói một lời nào, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.