Mười một giờ rưỡi đêm.
Trấn Đông Phương, thôn Tây Bặc.
Đây là một thôn xóm nằm trong trấn Đông Phương, không xa không gần huyện thành Ân Huyền, nằm ở lưng chừng núi. Dù nơi này không có núi cao hùng vĩ, nhưng cũng thuộc về dãy núi trùng điệp khá lớn.
Tục ngữ nói rất đúng, vùng khỉ ho cò gáy xuất điêu dân. Mà thôn dân nơi này là điêu dân sao? Không, đương nhiên không phải. Sở dĩ họ đoàn kết cũng bởi vì cùng chung một họ, đều họ Mã, điều này làm trong máu thịt của họ bẩm sinh đã duy trì tính đoàn kết.
Giống như là hiện tại.
Cho dù có Dư Thuận ở lại trấn thủ, cũng chỉ vỗ yên được cảm xúc của thôn dân, về việc chân chính giải quyết vấn đề, còn chưa thể làm được. Mấu chốt nhất chính là, Dư Thuận không có quyền lực kia, đáp ứng yêu cầu của người thôn Tây Bặc.
- Dư phó chủ tịch, hay là chúng ta đi vào trấn trước. Mà công tác nơi này hãy để tôi làm đi?
Người đứng cạnh Dư Thuận chính là bí thư trấn ủy Đông Phương, Lưu Đông Huy. Mà đi theo sau hắn chính là trưởng trấn Dương Sơn cùng những lãnh đạo khác trong trấn.
Dư Thuận đang đứng ở cửa thôn, dựa vào sau xe, vẻ mặt lạnh lùng.
Dư Thuận đảo mắt nhìn qua đoàn người, thản nhiên nói:
- Tôi ở lại đây, nếu các vị cảm thấy lạnh thì tự quay về nhà đi.
- Vậy sao được chứ!
Lưu Đông Huy vội nói.
Nhưng khi Dương Sơn nghe được lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703268/chuong-1600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.