Quỳ xuống!
Ánh mắt Khương Đào Lý lạnh băng đảo qua đám con cháu, không hề có ý thương lượng, hung hăng hô.
Cha!
Khương Chi Sơn ngoài ý muốn kêu lên.
Quỳ xuống!
Khương Đào Lý không hề có ý thỏa hiệp, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Chi Sơn:
Sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả lời của tôi mà anh cũng dám không nghe?
Không dám! Không dám!
Khương Chi Sơn vội vàng quỳ xuống, đám người Khương Chi Thủy cũng quỳ xuống, cả đám người vừa rồi còn đứng thẳng lúc này đều quỳ rạp xuống đất.
Cho tới nay tôi làm sao giáo dục các anh chị, các anh chị làm người làm việc lại thế nào? Sự tình trước kia tôi có thể không trách, nhưng nhìn hành vi hôm nay của các anh chị, các anh chị tự vấn lòng, thật sự có mặt mũi tự xưng mình là con cháu của Khương Đào Lý này sao?
Khương Đào Lý gầm lên.
Cha, tụi con làm gì chứ?
Khương Chi Đoán thấp giọng nói.
Câm miệng, còn dám già mồm!
Khương Đào Lý tức giận quát:
Các anh chị đã làm gì? Đều nghĩ tôi là người mù kẻ điếc sao? Đã cho rằng tôi không nhìn thấy sao? Trước kia phẫu thuật, các anh chị làm sao đối đãi Trần Tứ Quý, biết hắn là ai không? Ngay cả tôi cũng không dám càn rỡ với người ta, đó là người mà tôi tôn trọng, há có thể cho phép các người tùy tiện trách mắng?
Sau khi phẫu thuật, các anh chị đã đối đãi Tô Mộc như thế nào? Ngay lúc cửa phòng phẫu thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703225/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.