Làm người không thể quá mức tư lợi, nếu thật là vậy dù người khác không làm khó dễ anh, ông trời cũng chướng mắt anh.
Tô Mộc biết tính cách người của Khương gia, cho nên cũng không để ý. Chuyến đi này hắn chỉ vì mặt mũi của Khương Mộ Chi, mới ra tay giúp đỡ cứu chữa cho Khương Đào Lý.
Nếu hiện tại Khương Đào Lý đã bình yên vô sự, vậy không còn chuyện gì để nói. Về phần người của Khương gia sẽ phản ứng thế nào, hắn không cần quản tới.
Bí thư!
Lãnh đạo!
Đoạn Bằng cùng Mộ Bạch vẫn đợi bên ngoài, nhìn thấy Tô Mộc mang theo sắc mặt tái nhợt đi ra trại an dưỡng. Nhưng lại không có ai đi cùng hắn, vẻ mặt hai người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền bình phục, nhanh chóng đi tới nâng đỡ hắn.
Lên xe trước nói sau!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Đợi cho Tô Mộc ngồi vào trong xe thở dốc lấy lại sức, cảm giác thể lực hơi khôi phục một ít, hắn mới chậm rãi mở mắt:
Hiện tại chúng ta lên đường quay về trong huyện đi!
Dạ!
Nhưng ngay lúc xe Tô Mộc định rời đi, di động chợt vang lên, sau khi chuyển máy mới nghe thanh âm của Diệp Tích gọi tới. Tô Mộc cảm thấy có chút kỳ quái, không biết nàng gọi tới làm gì.
Diệp Tích, sao em lại gọi giờ này? Ở bên em không phải đêm khuya sao?
Tô Mộc hỏi.
Hiện tại em đang ở thủ đô, anh đang ở đâu, em đi qua tìm anh.
Diệp Tích cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703219/chuong-1579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.