Chương trước
Chương sau
Cục nông nghiệp Bộ tài chính là làm gì? Ở trong đông đảo bộ môn của Bộ tài chính, cục nông nghiệp phụ trách nghiên cứu chính sách nông nghiệp tài chính, phân phối cùng quản lý tài chính nông nghiệp, tiếng hành giám thị thẩm vấn tài chính chuyên nghiệp…

Nếu nói chi tiết hơn, chuyện mà cục nông nghiệp quản lý thật sự không ít. Có thể lấy tuổi tác hiện tại trở thành một phó trưởng phòng cục nông nghiệp, Mục Thanh thật sự có đủ lý do để kiêu ngạo.

Theo cấp bậc hành chính mà nói, Bộ tài chính là chế độ xây dựng cấp tỉnh bộ, bộ trưởng đương nhiên là cấp tỉnh bộ, các cục trưởng thuận theo tự nhiên đều là cấp sở cục. Mà những ngành bên dưới các cục được gọi là cấp huyện xứ.

Phó trưởng phòng tổng hợp cục nông nghiệp chính là Mục Thanh, là cán bộ phó xứ cấp. Nhưng bởi vì cấp phó xử đang ở trung ương, là quan chức thủ đô, cho nên trọng lượng rất nặng.

Cũng bởi vì vậy, khi hắn nghe nói đối phương là bí thư huyện ủy, hoàn toàn không hề có ý đứng dậy chào hỏi.

Bí thư huyện ủy là cán bộ cấp chính xứ, vậy thì sao? Đứng trước mặt cấp phó xứ như hắn, đừng nghĩ bày được cái giá. Hơn nữa lần này không phải huyện Ân Huyền muốn thông qua hắn làm việc sao? Cầu hắn đi, chẳng lẽ còn muốn hắn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón?

Quả thực là chuyện cười vô nghĩa.

Lực nhẫn nại của Dương Linh Động đối với phó trưởng phòng trước mắt đã lên tới cực hạn. Thật sự quá ngông cuồng, cho dù hắn làm quan tại thủ đô, cho dù tính tình ngạo khí, cũng không cần làm như thế đi?

Lễ tiết tối thiểu cũng nên hiểu biết chứ?

Dương Linh Động đi cùng Thường Vân tới cửa, nháy mắt vừa mở cửa, Tô Mộc đã từ bên ngoài đi vào. Tô Mộc tự mình đi tới, sau lưng cũng không có người khác.

Cũng không phải Tô Mộc không tham gia tiệc rượu, mà là bởi vì đang tiến hành, hắn nghĩ Thường Vân cũng đang có mặt ở đây, cho nên mới cáo từ đi dạo một chút.

Tô bí thư!

Thường Vân cùng Dương Linh Động cùng chào hỏi.

Ân!

Tô Mộc gật gật đầu, nhìn thấy Mục Thanh vẫn ngồi trước bàn không hề có ý tứ nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

Tô bí thư, vị này chính là Mục Thanh Mục phó trưởng phòng tổng hợp cục công nghiệp Bộ tài chính! Mục phó trưởng phòng, đây chính là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền của chúng tôi!

Thường Vân giới thiệu.

Chào Mục trưởng phòng!

Tô Mộc mỉm cười nói.

Thật không ngờ Tô bí thư lại trẻ tuổi như vậy!

Mục Thanh cũng không chủ động đứng lên chào hỏi, mà toát ra một câu nói như thế.

Nhưng câu nói này lại làm người ta nghe được vô cùng khó chịu. Dương Linh Động đã sắp không nhẫn nhịn nổi, bàn tay đặt dưới bàn đã sớm siết chặt lại.

Tô Mộc thì sao?

Sau khi nghe được lời của Mục Thanh, vẻ mặt hắn không chút biến hóa, thật giống như đã sớm dự liệu được chuyện này.

Mục phó trưởng phòng, hôm nay anh cũng đã biết mục đích tới nơi này. Tôi cũng biết quan hệ giữa anh cùng Thường cục trưởng là thế nào. Chỉ nói anh có thể tới đây, xem như là một loại ủng hộ huyện Ân Huyền, tôi đại biểu huyện Ân Huyền đa tạ. Ly rượu này tôi mời anh!

Tô Mộc nói xong bưng ly rượu trước mặt.

Mục Thanh nhìn theo động tác của Tô Mộc, vẫn ngồi yên ở đó, bất quá lòng hư vinh chân chính được thỏa mãn. Hắn không nghĩ tới lời của Tô Mộc nói ra làm cho hắn có cảm giác vô cùng thoải mái.

Xem ra vị bí thư huyện ủy này tuy trẻ tuổi nhưng rất biết làm việc. Chỉ cần biết làm việc là được, điểm này hắn ưa thích.

Không khách khí, đây là tôi phải làm.

Mục Thanh nói xong bưng ly rượu lên, nhưng chẳng những không cụng ly với Tô Mộc, cũng không cạn ly mà chỉ nhấp môi. Dựa theo góc độ của ba người Tô Mộc, tự nhiên có thể nhìn thấy kiểu nhấp môi kia chỉ là qua quýt.

Vẻ mặt Thường Vân hoàn toàn phẫn nộ, cơn giận tràn đầy trong lòng. Sớm biết Mục Thanh là người như vậy, mình không nên đi mời hắn. Hay lắm, chẳng những mời hắn tới, còn liên lụy cả Tô Mộc cũng bị nhục nhã.

Mục Thanh, anh đừng nên quá mức!

Vì vậy Thường Vân thật sự bạo phát, nếu hắn còn tiếp tục nhẫn nại, hắn sợ cả Tô Mộc cũng sản sinh hiểu lầm với hắn.

Thường Vân, anh có ý tứ gì?

Mục Thanh dằn ly rượu xuống bàn, ánh mắt nhìn Thường Vân với vẻ miệt thị.

Mục Thanh, tôi mời anh tới đây là vì nể tình chúng ta là sư huynh đệ, là hi vọng anh có thể giúp huyện Ân Huyền chúng tôi. Nhưng anh tự hỏi sau khi mình tới đây đã làm thế nào? Anh sợ tôi không biết anh là quan lớn thủ đô ăn trên ngồi trước phải không?

Anh mà quan lớn cái gì, anh bất quá chỉ là một phó trưởng phòng, luận cấp bậc mà nói, kém Tô bí thư xa lắm đi. Nhưng nhìn thái độ bây giờ của anh kia, anh dám làm như vậy? Anh xem thường tôi còn chưa tính, còn dám lãnh đạm với Tô bí thư!

Mục Thanh, nói thật, tôi thật sự quá thất vọng về anh. Tô bí thư, chuyện này do tôi suy nghĩ không chu đáo mới biến thành như vậy, Mục Thanh chắc chắn sẽ không giúp đỡ chúng ta. Tô bí thư, thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi!

Thường Vân kích động nói.

Thường Vân, anh thật sự lớn mật, anh dám nói tôi như vậy! Anh có tin hay không, tôi làm cho việc chi tiền của huyện Ân Huyền biến thành bọt nước, chỉ cần tôi nói một câu, việc xin tiền của các người cũng đừng mong thành công!

Mục Thanh lớn tiếng nói.

Mục Thanh thật không ngờ Thường Vân lại có can đảm như vậy, dám nói ra lời như thế, đây quả thật là trắng trợn khiêu khích hắn.

Nguyên bản Mục Thanh luôn đem chuyện áp chế Thường Vân làm mục tiêu, lúc này càng không muốn để chuyện như vậy phát sinh.

Nhưng Tô Mộc vẫn thản nhiên ngồi yên, nhìn hành động của hai người, vẻ mặt cười bình thản, không có chút để ý tới.

Lão Thường, xem anh nói gì đây, anh có làm gì sai chứ? Mời người khác làm việc, người khác lại đem chuyện anh mời họ làm vốn liếng khoe khoang, đây không phải lỗi của anh, là người khác vô tri. Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, anh không cần phải xen vào.

Tô Mộc nói.

Dạ, Tô bí thư!

Thường Vân vội đáp.

Còn có thể như thế nào?

Bây giờ Thường Vân vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn thật lo lắng, lo lắng chuyện này thật sự sẽ chấm dứt thê thảm như thế. Hành trình tới thủ đô lần này nhất định sẽ không có thu hoạch gì.

Lão Thường, chúng ta đi thôi!

Tô Mộc nói xong liền đứng dậy.

Các người không thể đi!

Mục Thanh nhìn thấy Tô Mộc muốn rời đi, ánh mắt càng thêm phẫn nộ:

Nếu các người dám đi ra như vậy, tôi cam đoan, sau này toàn bộ những đơn xin của huyện Ân Huyền đều sẽ bị ngăn cản lại. Các người còn chưa biết đi? Tôi có người trong tỉnh Yến Bắc.

Tới lúc đó tôi chỉ cần nói một tiếng với sở tài chính tỉnh, huyện Ân Huyền các người cũng đừng mong được một phân tiền từ trong tỉnh! Thường Vân, nếu hôm nay anh dám đi ra khỏi đây, chúng ta hãy nhìn xem tôi có làm được hay không?

Càn rỡ tới cực điểm!

Ngang ngược càn rỡ!

Trước đó ý của Tô Mộc không muốn lý luận với loại người như vậy, nhưng vừa nghe được lời uy hiếp của đối phương, sắc mặt hắn lập tức tối sầm. Nếu thật sự có người nhất định muốn tìm chết, vậy thì mình chỉ có thể thành toàn cho hắn.

Có bản lĩnh anh đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa!

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.

Nói mười lần còn được. Bộ tài chính sẽ không phê duyệt, sở tài chính tỉnh Yến Bắc cũng sẽ không phê duyệt, các người chờ đợi uống gió tây bắc đi!

Mục Thanh ngạo nghễ.

Lão Thường, sau này khi mời người, mở to mắt một chút, loại người như vậy đừng mời. Anh nói anh ném cho con chó cục xương, con chó còn biết vẫy đuôi với anh, cấp loại người như vậy ăn bữa cơm, hắn còn biết làm gì!

Tô Mộc trào phúng nói.

Dạ, Tô bí thư, tôi đã biết!

Thường Vân phối hợp.

Điên mất rồi!

Mục Thanh làm sao cũng không nghĩ tới, bí thư huyện ủy đứng trước mắt lại dám đem hắn so sánh với con chó, lời châm chọc rõ ràng như vậy, là nói hắn thậm chí còn không bằng một con chó sao? Từ sau khi Mục Thanh trở thành phó trưởng phòng, chưa từng bị người nhục nhã tới như thế.

Anh biết tôi là ai không?

Mục Thanh quát to.

Tôi cần gì để ý anh là ai!

Tô Mộc khinh thường.

Tôi là phó trưởng phòng, là phó trưởng phòng Bộ tài chính!

Mục Thanh tức giận quát.

Phó trưởng phòng? Quan thật lớn a! Khi nào thì phó trưởng phòng cũng dám đường hoàng như vậy?

Tô Mộc còn chưa mở miệng, đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm, nguyên cánh cửa cũng không khép kín, lại đột nhiên đẩy ra.

Là ai dám mắng tôi?

Mục Thanh ngẩng đầu hô.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói tiếp, vẻ mặt liền biến thành âm tình bất định. Dáng vẻ hung hăng càn quấy liền biến mất, đổi lại là cẩn thận cùng khẩn trương.

Toàn thiếu!

Người vừa xuất hiện là một thanh niên trẻ tuổi, xấp xỉ tuổi của Tô Mộc, nhưng khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt, bởi vì hắn vô cùng tuấn mỹ. Đàn ông lại có khuôn mặt như vậy, thật sự sẽ khiến nhiều người ghen tỵ điên cuồng.

Có được khuôn mặt như thế, hắn thường xuyên bị người mời đi đóng phim, thậm chí còn có không ít phu nhân muốn bao nuôi hắn. Mà mỗi lần hắn gặp phải chuyện như vậy, đều sẽ không chút do dự ra tay.

Một quyền đấm thẳng không chút chần chờ!

Khoa trương nhất chính là, sau khi đánh người lại không có ai dám đi tìm hắn gây phiền phức.

Hắn là ai vậy?

Hắn chính là Toàn thiếu mà Mục Thanh vừa hô, tên đầy đủ là Toàn Cẩm Lý. Chính là người mà Lý Nhạc Thiên mời tới đêm nay, cha hắn chính là phó bộ trưởng Bộ tài chính Toàn Long Thiên.

Nếu như nói Toàn Long Thiên là người bình thường, Mục Thanh chưa chắc đã nhận thức. Nhưng hiện tại Toàn Long Thiên chính là phó bộ trưởng có hi vọng trở thành đệ nhất phó bộ trưởng trong Bộ tài chính hiện giờ, là công tử của hắn, đại danh Toàn Cẩm Lý có ai mà không biết?

Càng khỏi nói Mục Thanh làm việc cho một phó bộ trưởng khác đang tranh đoạt chức vị cùng Toàn Long Thiên trong Bộ tài chính. Dưới tình huống như thế, Mục Thanh đột nhiên nhìn thấy Toàn Cẩm Lý xuất hiện ở đây, làm sao không khiếp sợ?

Khiếp sợ tới mức trái tim đập mạnh thình thịch không ngừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.