Chương trước
Chương sau
Chính quân Đảng là một chuyện rất nghiêm túc, là đầu đề quan trọng nhất của nhân loại. . . Ở trong quốc gia, đề tài giống như vậy cũng khó có thể hiểu thấu triệt. Nếu ai có thể thật sự hiểu được trong chính quân làm sao vẫn duy trì được sự cân bằng tuyệt đối, vậy người đó có thể trở thành nhân vật đỉnh phong.

Mà nếu gia tộc nào có thể làm được điểm này, không cần nghi ngờ, gia tộc này tất nhiên sẽ trở thành gia tộc vĩnh viễn không biến mất.

Từ gia nhà lớn nghiệp lớn, ở trong Thiên Triều, thật sự là một nhân vật lớn. Nhưng muốn nói có gia tộc nào có thể so sánh với Từ gia hay không? Thật sự vẫn có. Thiên Triều to lớn, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Năm đó, những người lưu lại, cũng không phải chỉ có một mình Từ Trung Nguyên.

Chỉ có điều vai trò của Từ Trung Nguyên ở trong đó lại hiển hách hơn một chút!

Cho nên Từ Trung Nguyên càng biết làm sao nắm giữ Từ gia. Dòng chính Từ gia tổng cộng có ba người. Chính là hai con trai một con gái của hắn. Con trai lớn Từ Xuân Sơn, hiện tại tòng quân. Con thứ hai, Từ Xuân Đình, hiện tại theo chính trị. Con gái út Từ Xuân Như cũng theo con đường chính trị. Chỉ có điều chính trị như vậy, rõ ràng phải thấp hơn một chút.

Toàn bộ thế lực Từ gia trải rộng trong quan trường và quân đội!

Nhưng phải biết rằng này cái gọi là trải rộng này có mục tiêu. Quân đội vẫn là đại bản doanh của Từ gia. Chính trị trong quan trường chẳng qua là một thủ đoạn tuyệt vời của Từ Trung Nguyên bày ra trước đó, lấy quan trường phối hợp chặt chẽ với quân đội.

Từ Xuân Thiên, tính cách của người này tuyệt đối thích hợp đi theo quan trường, cho nên liền được Từ Trung Nguyên ra sức hỗ trợ. Từ Xuân Đình cũng không chịu thua kém, hiện tại đã trở thành thị trưởng thành phố ở kinh thành. Có người nói một năm sau, sẽ trở thành bí thư thị ủy của kinh thành.

Nếu thật sự là như vậy, dựa theo tiết tấu này đi xuống, tiền đồ của Từ Xuân Thiên tuyệt đối sẽ sáng ngời.

- Bây giờ cháu đang ở trong khách sạn Hào Diệp đúng không?

Từ Trung Nguyên hỏi.

- Đúng vậy!

Tô Mộc nói.

- Đợi ở đó đừng đi đâu. Gia gia sẽ bảo Long Tước qua tìm cháu. Hắn hiện tại đúng lúc đang ở trong kinh thành. Đồ và người đến lúc đó trực tiếp giao cho Long Tước. Hắn biết xử lý như thế nào.

Từ Trung Nguyên nói.

- Hiểu rõ!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Sau khi xong việc, về nhà một chuyến!

Từ Trung Nguyên suy nghĩ một chút nói.

- Được!

Tô Mộc nói.

Sau khi nhận được câu trả lời từ chỗ của Từ Từ Trung Nguyên, do dự trong lòng Tô Mộc đã hoàn toàn biến mất. Có lời nói này của Từ Trung Nguyên, thật sự không có chuyện gì có thể đủ gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa Từ Long Tước tới nơi này, còn có người nào có thể ngăn cản.

Đại danh của Từ Long Tước, Tô Mộc không tin sẽ không có một chút lực ảnh hưởng.

Đợi đến khi Tô Mộc từ trong phòng đi ra, đám người Mộ Bạch đều nhìn qua, phát hiện Tô Mộc hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, bọn họ mới cảm thấy có chút thả lỏng. Chỉ có điều thả lỏng như vậy chỉ là tạm thời. Trước khi giải quyết xong chuyện này, đám người Thường Vân không dám lơ là.

- Ông chru, bọn họ vẫn ở bên ngoài. Chỉ có điều nhìn qua, vừa rồi gia hỏa kia gọi người qua.

Đoạn Bằng nói.

- Gọi người sao?

Tô Mộc tùy ý nói:

- Gọi người, gọi càng nhiều người càng tốt. Ngược lại, tôi muốn xem thử, hắn có thể gọi loại người nào qua được.

Có Từ Long Tước đến đây, Tô Mộc thật sự không có bất kỳ sợ hãi nào. Không chỉ vậy, một điểm quan trọng nhất là bây giờ Tô Mộc có chỗ dựa. Chỉ riêng quan hệ của Đường Quốc Đàm cũng đủ Tô Mộc cho sử dụng.

Hắn cũng muốn xem thử khách sạn Hào Diệp này sẽ tạo ra động tĩnh gì!

...

Mười phút sau.

Ngay khi Cao Phù Soái ở bên này lo lắng, sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, bên tai cuối cùng nghe được những tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Tới nơi này là một đám người. Sau khi Cao Phù Soái nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, không ngờ trên mặt lại hiện lên một sự chán ghét. Nhưng cảnh sát đi theo phía sau người đàn ông lại khiến Cao Phù Soái vui mừng. Bởi vì người kia chính là người hắn gọi điện thoại qua, là đội phó chủ quan đội trinh sát hình sự của phân cục công an ở đây, là Phùng Thiếu Hoa.

Về phần nói đến người đàn ông đi đầu, có thể làm cho Cao Phù Soái chán ghét, nguyên nhân chính là thân phận của hắn. Hắn là giám đốc điều hành của khách sạn Hào Diệp, tổng quản khách sạn Hào Diệp đưa vào hoạt động, là phái thực quyền tên xứng với người thực.

Hắn tên là Trần Tấn.

Trần Tấn của Trần gia, Cao Phù Soái của Cao gia, chính là hai cổ đông lớn của khách sạn Hào Diệp. Hai nhà này gần như lũng đoạn cổ phần lớn nhất của công ty, là người có quyền phát biểu thực sự của khách sạn Hào Diệp này. Chỉ có điều so với Trần Tấn, Cao Phù Soái ở trong khách sạn này không có bất kỳ chức vụ nào.

Quan hệ lợi ích, khiến Cao Phù Soái không có bất kỳ thiện cảm nào đối với Trần Tấn. Nhìn Trần Tấn, hắn không khỏi cảm thấy phiền chán.

- Phùng đội trưởng!

Cho nên sau khi Cao Phù Soái nhìn thấy đám người kia, không có bất kỳ do dự nào, cũng không có ý định chào hỏi đối với Trần Tấn, mà trực tiếp đi đến nghênh đón Phùng Thiếu Hoa.

- Cao thiếu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Phùng Thiếu Hoa đi lên trước nhỏ giọng nói.

- Chuyện nói ra rất dài dòng. Chỉ có điều những người này dám động thủ gây sự ở trongkhách sạn Hào Diệp của tôi. Cho nên anh tạm thời bắt bọn họ lại rồi nói sau.

Cao Phù Soái lớn tiếng nói.

- Như vậy sao. . .

Phùng Thiếu Hoa không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tấn đang đứng ở bên cạnh. Hắn biết khách sạn Hào Diệp rất có bối cảnh. Còn chân chính so sánh, Phùng Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ tin tưởng vào nhân phẩm của Trần Tấn.

- Trần tổng?

- Phùng đội trưởng, anh làm vậy là có ý gì? Anh là do tôi gọi qua, anh hỏi hắn làm cái gì.

Cao Phù Soái phiền chán, nói.

Thần sắc Phùng Thiếu Hoa lập tức biến đổi!

Mà trong khi hắn biến sắc như vậy, Trần Tấn lại liếc mắt nhìn Cao Phù Soái, hờ hững nói:

- Anh đang nói bậy bạ gì đó vậy? Có biết việc anh đang làm bây giờ ngu xuẩn tới mức nào, sẽ mang đến cho khách sạn ảnh hưởng tồi tệ như thế nào hay không? Bây giờ còn ở nơi này nói ra những lời như vậy, quả thực chính là tự rước lấy nhục. Còn không đứng sang một bên cho tôi!

- Trần Tấn, anh nói ai vậy!

Cao Phù Soái lạnh lùng nói.

- Nói chính là anh. Cao Phù Soái, chuyện này tôi đã biết. Là Cao đổng bên kia phân phó xuống. Tôi sẽ tiếp nhận toàn bộ. Nếu như anh không nguyện ý để tôi làm như vậy, tôi sẽ không nói hai lời xoay người rời đi!

Trần Tấn bình tĩnh nói.

Cha bảo Trần Tấn qua sao?

Vừa nghĩ như vậy, Cao Phù Soái nhất thời trở nên thông minh linh lợi. Hắn thật sự không có biện pháp giải quyết được đám người Tô Mộc kia. Ai bảo người ta nắm lấy nhược điểm của hắn. Nếu như Trần Tấn đứng ra, có thể lấy được đồ trở lại, tất cả đều dễ nói.

- Vậy anh bắt đầu đi!

Cao Phù Soái nói.

Trần Tấn đi lên trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc.

- Anh chính là người quản chuyện chỗ này sao? Tự giới thiệu, tôi là Trần Tấn, giám đốc điều hành của khách sạn Hào Diệp.

- Giám đốc điều hành? Chính là nói anh là quản sự ở đây sao?

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Đúng vậy!

Trần Tấn gật đầu nói.

- Nếu thật sự là như vậy, tôi rất muốn biết, hắn tính là gì? Khách sạn của các người kinh doanh như vậy sao? Chúng tôi lựa chọn vào chỗ của các người ở, lại bị người chỗ các người quần đấu. Nếu như không phải người dưới tay tôi có biết một chút võ thuật, tự bảo vệ mình, chẳng phải hiện tại bọn họ đều bị các người biến thành tàn phế hay sao?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Kiếm phong ép người!

Tô Mộc thật sự không có bất kỳ ý định muốn hòa giải nào. Cứ như vậy trực tiếp ép buộc Trần Tấn. Cái gì giám đốc điều hành với không giám đốc điều hành chứ? Muốn ở trước mặt Tô Mộc bày cục diện sao? Thật sự không có tư cách đó.

Trần Tấn bị Tô Mộc nói, cũng biết có chút loạn. Dù sao có rất ít người giống như Tô Mộc, vừa bắt đầu chính là chất vất với khí thế như vậy.

Nhưng thân là giám đốc điều hành của khách sạn Hào Diệp, hắn biết tiếp theo mình phải làm gì. Cho nên Trần Tấn tươi cười nói:

- Vị tiên sinh này, thật sự rất xin lỗi. Phát sinh chuyện như vậy, là do khách sạn chúng tôi thất trách. Như vậy đi, các người ở chỗ này, Hào Diệp chúng tôi hoàn toàn miễn phí.

- Chúng tôi ở, không trả nổi sao?

Tô Mộc không hề động tâm.

- Tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ muốn biểu đạt sự áy náy của mình. Đương nhiên tôi nghĩ chuyện này vốn chỉ là một chuyện hiểu lầm. Là bởi vì có chuyện không rõ ràng, nên mới có thể thành như vậy. Một người phía bên chúng tôi, bỏ món đồ nào đó, có thể bị ai đó trong các người nhặt được. Hoặc là vì nguyên nhân gì khác. Nói chung tôi muốn nói chính là, trên người các người hiện tại có thứ không thuộc về các người. Đó là của chúng tôi. Chỉ cần có thể trả đồ lại cho chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ trả thù lao lớn cho các người. Thật vậy, tôi nói sẽ giữ lời!

Trần Tấn quyết đoán nói.

Giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này tới mức thấp nhất. Đây chính là suy nghi của Trần Tấn lúc này. Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, cho dù bỏ ra ít tiền tài cũng là cần thiết.

Lại nói về khí chất của những người trước mắt này. Người ta dám làm ra chuyện như vậy lại không có rời đi, tuyệt đối có lá bài tẩy của mình. Anh và những người có con bài chưa lật đấu với nhau, không phải tự đòi mất mặt sao? Cao Phù Soái, chuyện lần này qua đi, anh không nên tiếp tục tùy ý đến khách sạn này nữa.

- Hiểu nhầm?

Tô Mộc xem thường cười.

- Anh làm giám đốc điều hành của khách sạn này, nói chuyện vẫn tính là có quy có củ. Chỉ có điều tôi không muốn bỏ qua như vậy. Chuyện này không đơn giản như anh vừa nói. Chúng tôi đã báo cảnh sát. Chờ cảnh sát tới rồi hãy nói.

Trần Tấn phẫn nộ.

Mình đã nói thành như vậy, tại sao gia hỏa kia lại dầu muối không chịu? Lẽ nào không làm ầm ĩ lên thì không được sao? Tô Mộc anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Có bậc thang tốt như vậy, còn không thuận thế xuống.

- Tôi nói này Trần Tấn, anh cũng không cần tốn công sức ở đây làm gì.

Cao Phù Soái nhìn hai người nói chuyện, thần sắc không vui nói:

- Phùng đội trưởng, chuyện này anh rốt cuộc có thể giải quyết hay không? Nếu không thể, tôi sẽ tìm người khác đến đây.

Lời nói này vừa thốt ra, thần sắc Phùng Thiếu Hoa lập tức trở nên tối tăm. Cao Phù Soái anh không phải là có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Thật sự xem mình thành là một cây hành gì chứ? Nếu không phải bởi vì nể mặt cha anh, anh nghĩ rằng tôi sẽ tới sao?

Bây giờ còn dám nói với tôi như vậy? Anh thật sự cho rằng không có người nào có thể giáo huấn anh sao? Thật sự là gu xuẩn cuồng vọng đến cực điểm.

Phùng đội phó?

Là một đội phó sao?

Chẳng lẽ đây là con bài chưa lật của Cao Phù Soái anh sao?

Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ khinh thường năng lực của anh. Nếu thật sự là như vậy, một hồi nữa xem tôi có hù chết anh không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.