Chương trước
Chương sau
Từ thanh liêm được nói ra ở dưới hoàn cảnh như vậy, thật sự khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Điều càng khiến cho đám người của ban Tài Chính cảm thấy hết hồn chính là, Tô Mộc làm sao lại biết cặn kẽ đối với chuyện của ban Tài Chính như vậy? Nếu nói trong nội bộ không có ai thông báo, ai tin?

Hơn nữa cho dù là người ngồi ở chỗ này, cũng có vài người không có tư cách liên quan đến tài chính. Bọn họ chỉ biết tài chính của huyện không dư dả, nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ không dư dả tới mức như vậy.

Điều này thậm chí đã không thể dùng từ không dư dả để hình dung nữa. Đây quả thực chính là nghèo trắng tay.

Đây là ban Tài Chính huyện sao?

Khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, mỗi người đều theo ánh mắt của Tô Mộc, nhìn về phía Khúc Hằng Tùng. Làm trưởng ban của ban Tài Chính huyện, trên phương diện tài chính, đều do Khúc Hằng Tùng hắn định đoạt.

Nếu thực sự là như vậy, cũng có ý nghĩa tiền lương tháng này của bọn họ vẫn tiếp tục bị thiếu. Những người ngồi ở đây, không có cách nào chịu được.

Khúc Hằng Tùng thì sao?

Lúc này nhịp tim của Khúc Hằng Tùng đập rất nhanh. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ không để ý tới thân phận như vậy, ngang nhiên nổi giận đối với hắn.

Hơn nữa điều khiến Khúc Hằng Tùng cảm thấy bất đắc dĩ chính là, những lời Tô Mộc nói đều là sự thực. thậm chí ngay cả con số chính xác Tô Mộc cũng biết. Điều này chứng tỏ bên trong ban Tài Chính khẳng định có người đầu phục Tô Mộc. Nghĩ như vậy, Khúc Hằng Tùng càng cảm thấy không có sức lực.

- Tô bí thư, chuyện này ban Tài Chính chúng tôi cũng chỉ dựa theo quy định của chính quyền huyện để làm. Chúng ta không tiêu loạn dù chỉ một xu. Mỗi khoản chi đều có ghi lại rõ ràng, không giả được.

Khúc Hằng Tùng vội vàng nói.

Lúc này điều Khúc Hằng Tùng có thể làm chính là cắn chết một điểm, chấp hành theo quy định, văn kiện của thượng cấp. Chỉ cần có điểm ấy ở trong tay, Khúc Hằng Tùng còn có cơ hội lật bàn. Bằng không cứ chờ bị thu thập tới chết đi.

- Phải vậy không?

Tô Mộc nghe hắn nói như thế, nụ cười lạnh trên mặt càng lộ rõ.

- Nếu anh nói là dựa theo quy định của chính quyền huyện, được thôi, lãnh đạo được phân công quản lý ban Tài Chính các anh, Dư phó huyện trưởng lại đang ở đây. Thật ra tôi muốn hỏi một chút, Dư phó huyện trưởng, chính phủ huyện các anh an bài cho ban Tài Chính huyện làm việc như vậy sao?

Tới rồi!

Cuối cùng đã đến phiên mình lên diễn!

Dư Thuận có thể trở thành phó huyện trưởng thường vụ huyện Ân Huyền, cái khác không dám nói, nếu như nói đến môn đạo trong quan trường, vẫn rất quen thuộc.

Ngay từ ban đầu hắn đã đoán được Tô Mộc muốn hắn làm cái gì. Hắn chờ đợi chính là cơ hội lúc này. Hắn biết Tô Mộc nhất định sẽ hỏi thăm tới hắn. Dư Thuận cũng đã sớm tìm đúng điểm cắt vào.

Điểm cắt vào này đủ lấy cái mạng già của Khúc Hằng Tùng.

- Tô bí thư, tôi có vấn đề cũng muốn hỏi trưởng ban Khúc Hằng Tùng!

Dư Thuận nói.

- Hỏi đi. Ngày hôm nay chính là phải làm rõ ràng vấn đề. Chẳng những là anh, bất kỳ người nào chỉ cần có vấn đề đều có thể đứng lên phát biểug. Không nói thấu triệt vấn đề, chúng ta không dừng lại.

Tô Mộc quả quyết nói.

- Vâng!

Dư Thuận nhìn chằm chằm vào Khúc Hằng Tùng, chậm rãi hỏi:

- Trưởng ban Khúc Hằng Tùng, anh luôn miệng nói làm việc dựa theo quy định của chính quyền huyện. Tốt lắm tôi có một vấn đề muốn biết. Dựa theo quy hoạch tài chính của chính quyền huyện, trên sổ sách của ban Tài Chính, tiền lương của hệ thống giáo dục và nhân viên công vụ đã được tách ra rõ ràng. Không có sự phê chuẩn củ tôi, bất kỳ người nào cũng không được tự ý tham ô. Hiện tại số tiền này rốt cuộc ở đâu? Tháng trước là thiếu tiền lương. Đây là khoảng thứ nhất; tiền lương tháng này, thượng cấp cũng trích ra, đây là khoản thứ hai. Hai khoản tiền lương này cộng lại, tổng lại phải có tới hơn tám triệu. Tôi cũng muốn hỏi, số tiền này ban Tài Chính huyện các anh chi dùng vào chỗ nào? Lẽ nào một mình tham ô công quỹ. Đây cũng là do ban Tài Chính huyện các anh làm việc dựa theo quy định của chính quyền huyện hay sao?

Hung hăng một đao ép xuống!

Hai khoản tiền này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dư Thuận có thể không biết sao? Trước đây, hắn theo Dư Đào ra ngoài khám bệnh. Mà thời điểm hắn không có mặt tại huyện, hai khoản tiền này đều thông qua ban Tài Chính huyện chia xuống cho Huyện Nhất Kiến.

Đợi đến khi Dư Thuận trở lại, vấn đề này hắn đã từng báo cáo lại về phía Hầu Bách Lương. Nhận thức được chuyện này làm như vậy có phần quá đáng và lớn mật, Hầu Bách Lương lúc đó lại không làm lớn chuyện.



Hiện tại vừa vặn trở thành vũ khí công kích của Dư Thuận!

Dư Thuận đáng chết. Hai khoản tiền này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh không phải biết rõ ràng rồi sao? Trước đó anh cái gì cũng không nói. Ngày hôm nay Tô Mộc tới nơi này, ngươi lại xem là công việc quan trọng mang ra chất vấn. Làm vậyy là muốn thật sự xé rách da mặt sao?

Có biết hay không, nếu thật sự làm như vậy, đối với anh cũng không có bao nhiêu lợi ích. Da mặt của tôi bỏ lại ở chỗ này, da mặt của anh cũng sẽ bị Hầu huyện trưởng kéo xuống.

Nhưng hiện tại Khúc Hằng Tùng thật sự không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Lại nói là quy định của chính quyền huyện, vậy nếu như Tô Mộc hỏi là ai quy định điều này? Mình có nên mang hầu huyện trưởng ra hay không? Mà nếu như không mang hầu huyện trưởng ra nói, bên trong chính quyền huyện, còn ai có như cách, khines ban Tài Chính huyện đưa ra quyết định như vậy?

Các Phó huyện trưởng khác căn bản cũng không tư cách này!

Thân phận của Khúc Hằng Tùng là siêu nhiên, ỷ vào là tâm phúc của Hầu Bách Lương, ỷ vào vị trí trưởng ban trong ban Tài Chính, đừng nói là Phó huyện trưởng khác, ngay cả Dư Thuận hắn cũng dám ngang nhiên chống lại. Cho nên lúc này nói là Phó huyện trưởng khác, ngay cả chính hắn cũng sẽ cảm giác buồn cười.

Rốt cuộc nên nói như thế nào đây?

Bầu không khí bên trong phòng họp trở nên nặng nề.

Những người còn lại nhìn thần sắc Khúc Hằng Tùng phức tạp như vậy, không có người nào có thể ngờ được Khúc Hằng Tùng ở trong huyện Ân Huyền vốn hô phong hoán vũ, sẽ thua trận như vậy. Hơn nữa còn thua lưu loát như vậy, không bất kỳ cơ hội nào có thể lật bàn.

Quan lớn một cấp đè chết người, chính là nói tình hình như vậy.

Giả như chức quan của Khúc Hằng Tùng ở lên Tô Mộc, Tô Mộc dám làm như vậy sao? Đương nhiên bây giờ nói những thứ này đều là vô dụng. Những người còn lại đều cảm thấy có chút may mắn. May mắn mình không ngồi ở vị trí trên kia. Nếu không thật sự không biết nên đối mặt với lời chất vấn của Tô Mộc như thế nào.

Tham ô công quỹ, tội danh này rất lớn.

Nếu như Khúc Hằng Tùng không có được lời giải thích hợp lý, chỉ là một tội danh như vậy, cũng đủ khiến cho Khúc Hằng Tùng tiến trong cục cảnh sát, đời này cũng đừng mong đi ra.

Thần sắc Tô Mộc bình tĩnh. Đây chính là cục diện hắn muốn.

Thật sự cho rằng từ lúc đầu Tô Mộc trực tiếp quát lớn như vậy là hành động lỗ mãng sao? Không phải. Tất nhiên Tô Mộc có phẫn nộ. Hắn làm như vậy có một phần là muốn phát tiết, nhưng phần lớn là bởi vì cục diện lúc này.

Tô Mộc muốn trực tiếp phê bình nghiêm khắc Dư Thuận. Chỉ cần có thể thành công phê bình nghiêm khắc Dư Thuận, khiến hắn không còn có khả năng có thể trở về với đội ngũ của Hầu Bách Lương, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bước chân của Tô Mộc.

Cục diện trước mắt, không thể nghi ngờ là lý tưởng nhất.

- Tám triệu tiền lương, ban Tài Chính huyện các anh có lá gan thật sự quá lớn. Cứ như vậy đưa ra ngoài, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Biết đây là tiền không? Đây là tiền sinh hoạt cho mỗi giáo sư, là tiền để mỗi một nhân viên công vụ sống sót. Dựa vào tiền lương như vậy, bọn họ phải nuôi sống gia đình, bọn họ phải ăn phải uống, bọn họ phải nộp học phí cho con mình, bọn họ phải mua thức ăn hiếu kích cho cha mẹ. Hiện tại thì sao? Số tiền này bị tham ô như vậy, hơn nữa thoáng cái liền chính là hai tháng. Ban Tài Chính huyện các anh có lá gan thật sự quá lớn. Còn nữa, các anh thật sự cho rằng đây chỉ là trách nhiệm của một mình Khúc Hằng Tùng thôi sao? Các anh tự vấn lương tâm mình xme, trên người không có một chút trách nhiệm nào sao? Nếu như bị các đồng chí ở cơ quan ngành khác trực thuộc huyện biết được loại tình huống này, các anh còn có thể đi ra ngoài sao? Các anh đi ở trên đường cái, lẽ nào không sợ bị ném rau thối vào người sao? Có thể các anh không sợ, nhưng tôi sợ. Tôi sợ bởi vì ban Tài Chính huyện các anh mà mất mặt. Tôi sợ bởi vì các anh như vậy mà cảm thấy nhục nhã!

Ánh mắt Tô Mộc lạnh như băng đảo qua toàn trường, ở trong sự trầm mặc của Khúc Hằng Tùng, hoàn toàn không hề có ý định che dấu, biểu đạt thái độ của mình.

Đừng nói những lời như vậy từ trong miệng Tô Mộc nói ra, cho dù là từ trong miệng một Phó huyện trưởng nói ra, cũng đủ khiến người của ban Tài Chính huyện gặp họ. Lúc này Tô Mộc nói như thế, khiến cho bọn họ càng cảm thấy khủng hoảng.

Khúc Hằng Tùng thầm run rẩy!

Lúc này Khúc Hằng Tùng thật sự có loại cảm giác không thở nổi. Không phải hắn có bệnh tim. Nếu như thật sự có bệnh tim, dưới bầu không khí đầy áp lực như vậy, cũng đủ khiến cho hắn lập tức hôn mê ngã trên mặt đất.

- Tô bí thư, số tiền này thật sự dựa theo quy định của chính quyền huyện để phát ra. Chỗ chúng tôi còn lưu lại văn kiện của chính quyền huyện xuất ra. Tô bí thư, bí thư nếu không tin, hiện tại tôi có thể lấy ra cho ngài xem.

Khúc Hằng Tùng cố kìm chế sự sợ hãi nói.

- Cho nên thì sao? Cho nên các anh có thể lấy số tiền như vậy ra, trực tiếp giao cho Huyện Nhất Kiến sao? Chính quyền huyện còn cho phép ban Tài Chính huyện các anh tham ô tài chính hạng mục riêng như vậy sao?

Tô Mộc từng bước ép sát.

- Cái này. . .

Khúc Hằng Tùng thật sự hoảng loạn. Bởi vì trên văn kiện của chính quyền huyện chỉ bảo cục Tài Chính tiến hành chi, nhưng không có nói vận dụng khoản chi này. Hai khoản tiền lương này là do Hầu Bách Lương phân phó, chỉ là phân phó bằng miệng. Có Hầu Bách Lương phân phó, Khúc Hằng Tùng mới dám làm như vậy.

Trước đây Khúc Hằng Tùng làm sao có thể ngờ được sẽ xuất hiện cục diện như bây giờ?

Nhưng bây giờ phải làm sao?

Đúng lúc này, cửa lớn của phòng họp đột nhiên bị đẩy ra. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn qua. Sau khi bọn họ phát hiện người đi vào là ai, tất cả không nhịn được đều thở phào một hơi. Bầu không khí vừa rồi thật sự vô cùng nặng nề. Nếu như lại không có cách nào hòa giải đi một chút, thật sự không biết sẽ diễn biến thành cái gì.

Phải biết rằng có đôi khi có một số việc, thật ra ước nguyện ban đầu cũng không phải như vậy. Nhưng sau khi phát triển, bởi vì bị ép đến mức độ nào đó, sẽ phát sinh biến hóa.

Mà vào lúc này, người dám tiến vào như vậy, ngoại trừ Mộ Bạch ra,vẫn thật sự không tìm ra được người nào khác. Bí thư khác, dám làm như vậy sao?

Mộ Bạch đến, Tô Mộc cũng không có ý tức giận. Bầu không khí vừa rồi thật sự có chút nghiêm túc. Nếu như thật sự lại phát triển tiếp, hắn chẳng lẽ thật sự phải quét rơi Khúc Hằng Tùng ở đây sao? Nói vậy, thật sự có chút qua loa.

Mộ Bạch lúc này tiến đến, ngược lại khiến Tô Mộc có thể có một bậc thang tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Chỉ có điều Mộ Bạch vội vội vàng vàng tiến vào như vậy, lẽ nào có chuyện gì sao? Không phải chuyện lớn, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành động như vậy.

Quả nhiên khi Mộ Bạch tiến đến bên tai Tô Mộc nói ra mấy câu, trong lòng Tô Mộc liền tức giận, nhưng thái độ trên mặt vẫn không có biến hóa chút nào, được khống chế một cách hoàn mỹ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.