Chương trước
Chương sau
Nơi nào có người nơi đó có giang hồ. Chỉ cần là giang hồ sẽ có đao quang kiếm ảnh, sẽ có ngươi lừa ta gạt tranh đoạt chém giết. Trường đảng nơi thần thánh nhất này, truy về nguồn gốc trước sau cũng không tách rời khỏi phạm trù chính trị. Chỉ cần một ngày ở trong phạm vi này, lại không thể hoàn toàn không thèm đếm xỉa đối với bất cứ chuyện gì.

Giống như Phó hiệu trưởng Phó Chỉ, nếu như không phải nhớ thương vị trí của hiệu trưởng, làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy? Nếu như không phải phạm vào loại sai lầm này, làm sao có thể bị thu thập sạch sẽ lưu loát như vậy.

Có ai có thể nghĩ đến, mấy ngày hôm trước Phó Chỉ vẫn phong cảnh vô hạn, hiện tại lại xuống dốc không phanh.

Hiện thực như vậy đã báo cho mọi người trong trường đảng huyện ủy biết, chỗ ngồi trường đảng này không bị người coi trọng, từ khi Tô Mộc đến, đã bắt đầu biến thành mạnh mẽ đầy sức sống. Trong tương lai huyện Ân Huyền tất nhiên sẽ giữ lấy một chỗ.

Làm một trong những Phó hiệu trưởng của trường đảng, Lâm Dư Hóa hiện tại gõ cửa phòng làm việc của Tô Mộc.

Sau khi Lâm Dư Hóa tiến vào, đứng ở trước mặt Tô Mộc, nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của Tô Mộc, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thán. Thật sự quá trẻ tuổi. Thời điểm mình bằng tuổi Tô Mộc, mình đang làm những gì?

Nhìn Tô Mộc người ta xem, lúc này không ngờ đã là lãnh đạo thực quyền cấp chính xử. Có người nói Tô Mộc còn hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở.

Ở trước mặt Tô Mộc, Lâm Dư Hóa không dám có bất kỳ phớt lờ nào.

- Hiệu trưởng, dựa theo chỉ thị của anh, học viên đang tiến hành này kỳ huấn luyện trong trường đảng chúng ta đều ở trong phòng học. Hiệu trưởng, anh xem hiện tại có đi qua đó không?

Lâm Dư Hóa nói.

- Được!

Tô Mộc gật đầu, nhìn về phía Lâm Dư Hóa, mỉm cười nói:

- Lão Lâm, tôi đã từng nghe nói về con người anh, đối với chuyện của trường đảng rất là để bụng. Chức vụ của tôi khiến tôi không có khả năng đem tất cả tinh lực vùi đầu vào trường đảng. Cho nên lúc tôi không có mặt, chuyện lớn nhỏ trong trường đảng anh phải làm chủ, gánh vác. Tuyệt đối không thể xảy ra nhiễu loạn, biết không?

- Vâng, hiệu trưởng!

Lâm Dư Hóa vội vàng nói.

Tâm tình Lâm Dư Hóa bây giờ rất kích động. Thái độ này của Tô Mộc đã đủ rõ ràng. Nói cách khác chỉ cần Tô Mộc không có mặt, mình chính là Phó hiệu trưởng thường vụ.

Mặc dù nói bên trong trường đảng bình thường không có chuyện gì phát sinh, nhưng Lâm Dư Hóa muốn chính là thái độ của Tô Mộc. Tô Mộc coi trọng như vậy, thật sự khiến Lâm Dư Hóa cảm giác được sự kích động và yên tâm trước đó chưa từng thấy.

Lâm Dư Hóa lại không muốn giống như Phó Chỉ, trở thành vật hi sinh.

Trong khi nói chuyện, Tô Mộc đi ở phía trước. Lâm Dư Hóa làm bạn ở bên cạnh, dẫn đường. Khi bóng dáng Tô Mộc xuất hiện ở cửa phòng học, trong nháy mắt tất cả học viên trong phòng học đều đồng loạt vỗ tay. Ánh mắt mỗi người bọn họ nhìn về phía Tô Mộc đều nóng rực.

Ở trường đảng như vậy, bọn họ vì sao phải qua, bọn họ hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Vốn cho rằng tiền đồ cứ như vậy mà kết thúc. Ai ngờ được Tô Mộc lại trở thành hiệu trưởng của trường đảng

Ngồi ở chỗ này có ai là kẻ ngu ngốc chứ?

Nhất định là không.

Nếu không ngu ngốc, dĩ nhiên đều hiểu rất rõ dụng ý của Tô Mộc khi đảm nhiệm hiệu trưởng trường đảng. Mà bây giờ Tô Mộc lại tự mình xuất hiện ở nơi này, đối mặt với bọn họ, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Bọn họ làm sao có thể không kích động được. Hiện tại bọn họ chính là chờ cuộc nói chuyện tiếp theo của Tô Mộc.

Chỉ cần Tô Mộc có ý định dùng bọn họ, trong nói chuyện sau đó nhất định sẽ để lộ ra ngoài. Chỉ cần có lời nói, bọn họ sẽ có hy vọng.

Tô Mộc ngồi ở đài phía trên, đảo mắt qua ba mươi người trước mặt, mỉm cười. Trước khi tới nơi này, Tô Mộc đã nhớ kỹ những người này.

Những người này không có người nào kém. Tất cả đều là cấp chính khoa, phó khoa. Mặc dù nguyên nhân bị ném tới nơi này có đủ loại, nhưng xét đến cùng chắc sẽ không tiếp tục được trọng dụng.

Trừ phi là kỳ tích xuất hiện!

Mà bây giờ Tô Mộc chính là người tạo ra kỳ tích này.

- Các đồng chí, tôi là ai tin tưởng mọi người đều biết. Nhưng tôi muốn nói là, ở chỗ này, ở trước mặt các người, tôi ngồi không phải là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền. Tôi sao? Thân phận của tôi rất đơn giản, chính là hiệu trưởng trường đảng huyện ủy, là hiệu trưởng của các người. Các người là nhóm học viên đầu tiên mà Tô Mộc tôi nhìn thấy sau khi trở thành một hiệu trưởng trường đảng.

Tô Mộc cười nói.

Nói ra lời dạo đầu như vậy, thật sự khiến ánh mắt của mỗi người đều sáng ngời.

Lời Tô Mộc nói muốn trực tiếp bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng chính là trực tiếp như vậy, để lộ ra một sự thân thiết. Cái gì gọi là, tôi chỉ là hiệu trưởng của các người. Thái độ như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nói cách khác từ giờ trở đi, trên người của bọn họ lại có thêm một loại thân phận. Chính là học sinh của Tô Mộc. Chỉ cần có thân phận như vậy, hiện tại bọn họ gặp phải khó khăn, đã tính là chuyện gì.

Nghĩ tới đây, thần sắc mỗi người càng thêm kích động.

- Các người nếu bị các ban ngành phái qua tiến hành học tập, nên tĩnh tâm học tập cho thật giỏi. Phải lợi dụng tốt cơ hội này, hoàn thiện tư tưởng của các người, bảo đảm các người thật sự có thể nắm giữ được tri thức trong hệ thống lý luận. Trường đảng là nơi thế nào, tin tưởng các người còn hiểu rõ hơn tôi. Tôi không nói nhiều nữa. Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, chỉ cần các người hoàn thành bài vở và bài tập, huyện Ân Huyền tuyệt đối sẽ có thời điểm cho các người đại triển quyền cước.

Tô Mộc cười nói.

Ào ào!

Sau khi Tô Mộc vừa dứt lời, từng tiếng vỗ tay giống như dời núi lấp biển liền vang lên. Bọn họ thật sự đang vỗ tay. Tô Mộc nói thành như vậy, nếu như bọn họ còn không rõ, vậy còn ngu ngốc đến mức nào.

Không quan tâm sau khi Tô Mộc nói ra lời này, đám người trong ban ngành của bọn họ trước đó sẽ nhìn bọn họ thế nào, có thể một lần nữa mời chào đối với bọn họ hay không, nhưng bọn họ lại biết một điều, là Tô Mộc cho bọn họ cơ hội này.

Muốn tiếp tục đứng vững ở huyện Ân Huyền, nhất định phải đuổi theo Tô Mộc.

Lại nói, Tô Mộc nói như thế nào cũng là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền. Nếu Tô Mộc ném ra cành ô-liu như vậy, bọn họ không tiếp nhận, vậy đơn giản chính là phí của trời, là biểu hiện ngu xuẩn.

Tô Mộc quan sát lướt qua thái độ trên mặt của mỗi người, nắm bắt được sự nóng bỏng lộ ra từ trong mắt bọn họ, trong lòng thầm mỉm cười khẳng định. Như vậy tối thiểu không phụ sự khổ tâm của mình. Đám người kia thật sự có thể cứu được.

Chỉ cần trong lòng các người có dã tâm, có thể để tôi sử dụng. Về phần lời hôm nay chính mình nói ra, sau khi truyền ra ngoài, sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào, Tô Mộc thật sự không để ở trong lòng.

Nếu như đám người trước mắt này, có người nào không chịu nổi sự quyến rũ rời đi, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ không có nhãn lực. Đối với người như vậy, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cho thêm cơ hội.

- Tiếp tục học tập!

Tô Mộc thật ra không tiếp tục dừng lại ở chỗ này. Mục đích tới nơi này đã đạt được. Tin tưởng đám người kia đều nhận được tín hiệu. Như vậy là đủ rồi. Dù sao hiện tại còn cách thời điểm đám người kia tốt nghiệp cũng không bao lâu. Đến lúc đó xem bọn họ biểu hiện rồi lại nói sau.

- Hiệu trưởng, hiện tại có muốn quay về phòng làm việc hay không? Tôi sẽ báo cáo lại một vài công việc của trường đảng cho ngài?

Lâm Dư Hóa nói.

- Không cần. Tôi còn có chút việc phải đi xử lý. Chuyện nơi đây giao cho anh.

Tô Mộc cười nói.

- Vâng!

Lâm Dư Hóa vội vàng nói.

Tô Mộc thật sự không tiếp tục ở lại trường đảng. Mục đích tới nơi này đã đạt được, hết giờ làm, Tô Mộc không nhất thiết phải đi tới phòng Tài Chính.

Hơn nữa hiện tại Tô Mộc đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Có cần phải đi phòng Tài Chính không? Phòng Tài Chính bày ra đó. Lúc này mình qua, cũng không có ý nghĩa gì.

Quyết thắng từ ngoài ngàn dặm, mới là mục tiêu phấn đấu của mình.

Đã như vậy, tạm thời xem Khúc Hằng Tùng làm thế nào. Khúc Hằng Tùng anh không phải có bản lĩnh sao? Nếu như đến lúc đó trong huyện nợ tiền lương, không có cách nào phát xuống, chúng ta lại tính sổ cũng không muộn.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp cầm điện thoại di động lên, gọi ra ngoài.

- Khương viện trưởng, bây giờ làm gì vậy? Tôi muốn buổi trưa mời các cô ăn bữa cơm. Nói như thế nào, cô cũng là khách. Tôi là chủ một địa phương, cũng không thể không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì chứ? Tôi vẫn chờ tới lúc đi kinh thành, cô phải chiêu đãi tôi tốt nhất có thể đấy. Được rồi, vậy cô chờ ở nơi đó, tôi qua đón cô.

Buổi trưa Tô Mộc cùng đám người Khương Mộ Chi ăn cơm. Bởi vì bệnh tình của Lưu Thắng cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, cho nên tâm tình mỗi người đều tương đối thả lỏng.

Trình độ chữa trị ở hương trấn thật ra phải được tăng cao. Một bệnh vốn không quá mức nghiêm trọng, lại bị bọn họ chẩn đoán bệnh thành như vậy. May mắn là khả năng chịu đựng của đám người Khương Mộ Chi mạnh mẽ, nếu đổi lại là những người còn lại, hiện tại tuyệt đối đã suy sụp.



Lúc xế chiều.

Tô Mộc ở trong phòng làm việc yên lặng nghiên cứu văn kiện của huyện Ân Huyền. Làm bí thư huyện ủy, nếu lúc này hắn đã cho ngừng tiến hành thi công công trình, tạm thời không nên để ý tới quá nhiều.

Nhưng điều nên hiểu rõ vẫn phải hiểu rõ. Về phần biện pháp có thể xử lý, ở trong lòng Tô Mộc cũng đã hình thành. Hắn dự tính hai ngày nữa, tổ chức cuộc họp hội thường ủy huyện ủy để tiến hành thảo luận.

Gần hết giờ làm việc, Tô Mộc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Khi phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói lẳng lơ, trong đầu Tô Mộc liền hiện ra khuôn mặt kiều mị và dáng vẻ mê người của Chu Từ.

- Đồ ma quỷ nhà anh, thật sự cho rằng chạy đến tỉnh ngoài thì em không có cách nào tìm được anh sao? Tin hay không, hiện tại em liền đi qua, buổi tối em nhất định phải ép khô anh!

- Xin tha cho, vị nữ hiệp này, nữ hiệp vẫn nên thương tiếc cho tôi đi? Thân thể tôi gầy yếu như vậy. Chỉ có điều nếu như nữ hiệp thật sự có ý nghĩ như vậy, phải nói trước, chỉ có thể cho nữ hiệp ép bảy lần!

- Ai da, lại còn điều kiện với em sao? Bảy lần? Anh có được không đấy?

- Nam nhân làm sao có thể nói không được chứ?

- Không được. Em cần ba lần, ba lần là được.

- Ba lần? Em cũng quá xem thường lực chiến đấu của anh?

- Em nói là một ngày ba lần, một lần tám giờ.

- Nữ hiệp, quá độc ác?

- Khanh khách!

. . .

Trò chuyện với Chu Từ như vậy, cho dù tâm tình Tô Mộc có buồn bực đi nữa, lúc này cũng sẽ tan biến. Cả người thay đổi, muốn có bao nhiêu tinh thần có bấy nhiêu. Tâm tình cũng bắt đầu trở nên vui vẻ.

Khi đang ở trong cảm giác sung sướng đó, một người chợt xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc, càng làm cho Tô Mộc càng thêm hưng phấn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.