Bí thư huyện ủy biết y thuật, biết thư pháp, biết cái này cái kia, nói ra Dư Thuận hoàn toàn không hoài nghi. Dù sao bí thư huyện ủy cũng là người, cũng sẽ có những sở thích của mình. Người nào quy định bí thư huyện ủy không thể biết cái gì? Không chừng bí thư huyện ủy không những biết mà còn rất tinh thông!
Nhưng lời này từ trong miệng Tô Mộc nói ra, Dư Thuận làm sao lại cảm giác không thoải mái.
Tô Mộc chẳng qua là một người trẻ tuổi, cho dù hắn biết y thuật thì thế nào? Có thể thật sự hiểu được bao nhiêu? Nếu hắn biết bệnh tình của Dư Đào vậy khẳng định cũng biết Dư Đào đã vào nam ra bắc, đi qua vô số bệnh viện, nhưng những danh y kia cũng không có cách nào trị lành, vậy mà hắn dám nói hắn có thể chữa khỏi.
Tôi biết cậu làm như vậy, là muốn chiêu dụ tôi, là muốn lấy lòng tôi. Nhưng lấy Dư Đào ra làm bia đỡ đạn, biết rõ Dư Đào là chỗ đau lòng của tôi, còn muốn hung hăng chọc thêm một đao, Tô Mộc cậu đúng là bụng dạ khó lường!
Nghĩ đến cái này vẻ mặt Dư Thuận liền trở nên âm trầm.
- Tô bí thư, đa tạ hảo ý của ngài, tôi nghĩ Dư Đào nhà chúng tôi không cần thiết phải kinh động đến ngài.
Dư Thuận lạnh nhạt nói.
- Vậy sao!
Tô Mộc cũng cười vui vẻ:
- Được, vậy xem thời gian của các vị đi, lúc nào có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ qua nhìn một cái. Nhưng Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703071/chuong-1505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.