Quan không giành lợi ích với dân là chuyện mà ai cũng biết, ai cũng rõ ràng quan chẳng những không thể tranh giành lợi ích, mà còn nên mưu lợi cho dân. Nhưng rất nhiều khi chuyện phát sinh, làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Không tranh giành sao? Có đôi khi tranh giành còn là không thương lượng.
Giống như chuyện xây dựng khu biệt thự gióng trống khua chiêng trước mắt này, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy tức giận.
Anh nói anh xây dựng khu biệt thự, ở bất kỳ chỗ nào cũng được, tại sao lại chiếm dụng nhiều đất trồng trọt như vậy? Hơn nữa khu biệt thự này rốt cuộc dùng để khoe của, hay là dùng làm gì? Nếu không tại sao anh xây dựng ở thành phố Thương Thiện còn chưa tính, mà nhất quyết còn phải trong huyện Ân Huyền. Chẳng lẽ vì huyện Ân Huyền gần thành phố Thương Thiện nhất, cho nên mới được đối đãi như vậy không?
Thành phố Thương Thiện rõ ràng là muốn ngoại ô huyện Ân Huyền trở thành ngoại ô của thành phố.
- Có muốn xuống xem một chút hay không?
Hoàng Luận Đàm hỏi.
- Không cần thiết!
Tô Mộc lạnh nhạt nhìn tấm bảng bên kia:
- Nhìn thấy không? Tất cả công trình xây dựng của huyện Ân Huyền chúng ta đều bị cái gọi là công ty xây dựng Đệ Nhất bao trọn. Một công ty xây dựng cấp huyện, rốt cuộc có năng lực và nội tình gì, có thể ôm nhiều việc cùng một lúc như vậy. Nói thật, tôi thật sự rất tò mò.
- Xây dựng Đệ Nhất?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703063/chuong-1501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.