Bất kỳ một gia tộc nào muốn phát triển, nhất định phải có một người thừa kế tuyệt đối đủ tư cách. Cái gì gọi là người đủ tư cách? Đó chính là người được gia tộc dốc hết toàn lực để bồi dưỡng. Người như vậy đừng thấy bình thường có thể hưởng thụ vinh quang không ai so sánh được, nhưng không có bao nhiêu người biết rằng, trong lòng bọn họ phải thừa nhận trách nhiệm nặng nề.
Nếu như bọn họ có thể thuận thế quật khởi, như vậy còn dễ nói. Nhưng nếu không có cách nào quật khởi..., chẳng những sẽ bị người thừa kế hung hăng thu thập, cho dù là người bên cạnh cũng sẽ đối đãi lạnh lùng với bọn họ.
Ở thiên triều có một từ làm cho người ta nghe thấy mà nổi da gà, đó chính là “Lưu vong”!
Từ xưa đến nay, phàm là người bị lưu vong, làm gì có mấy người có thể có kết quả tốt? Hoàng Luận Đàm là con dê đầu đàn trong đời thứ ba của Hoàng gia, cho nên Hoàng Luận Địch mới có thể nghe theo hắn vô điều kiện.
Nhưng có ai biết, trong lòng Hoàng Luận Đàm, trách nhiệm phải gánh chịu khó khăn nhiều đến thế nào.
Bất cần đời tùy ý làm, từ lâu đã là một chiếc mặt nạ đeo trên mặt hắn.
Tô Mộc cứ như vậy cùng Hoàng Luận Đàm tùy tiện tìm một quán rượu ở thành phố Thương Thiện, sau đó bắt đầu uống. Khi hai người đang ở đây chậm rãi uống rượu, bên trong thành phố Thương Thiện công việc đã bắt đầu lu bù.
Người nhận được tin tức đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703045/chuong-1494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.