Ở cửa nhà hàng Thái Bạch.
Mộ Bạch và Tôn Nghênh Thanh đưa mắt nhìn Mạnh Thường Trực gọi xe rời đi. Khi thân ảnh Mạnh Thường Trực biến mất trước mắt, Lưu Thắng cũng hấp tấp đi tới. So với vừa rồi, lúc này trên mặt hắn đã hiện ra một loại nụ cười vô cùng nịnh hót, nhìn Mộ Bạch, khúm núm.
- Mộ Bạch, cậu đừng chấp nhặt với tôi, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi, là tôi không đúng.
- Tiểu nhân!
Tôn Nghênh Thanh khinh thường nói:
- Mộ Bạch, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm!
Đổi chỗ khác ăn cơm?
Mộ Bạch lắc đầu:
- Nghênh Thanh, tôi nói rồi tôi muốn mời cô ăn cơm, thì nhất định phải mời cô ăn cơm. Hôm nay chúng ta đừng đi chỗ nào khác, cứ ở đây ăn cơm đi. Tôi muốn nhìn xem Lưu Tổng có phải thật sự muốn đuổi chúng ta đi chỗ khác hay không!
Tôn Nghênh Thanh sau giây phút ngây người ngắn ngủi, trong ánh mắt hiện ra một mùi vị thú vị:
- Được, vậy chúng ta ăn ở đây!
- Tốt, tốt, vậy để tôi đi kêu phòng bếp chuẩn bị!
Lưu Thắng vội vàng chạy đi an bài.
Bên kia mấy người Phó Chỉ thấy Mộ Bạch trở về, sắc mặt tái nhợt, muốn nói lời gì, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, xám xịt rời khỏi. Sau khi Phó Chỉ đi ra ngoài, người bên cạnh vội vàng hỏi:
- Phó hiệu trưởng, chẳng lẽ Mộ Bạch thật sự sắp hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai rồi sao?
- Không biết, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703020/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.