Chương trước
Chương sau
Mạnh Thường Trực là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, là người mà Tô Mộc có thể xác định không đứng về phía Hầu Bách Lương. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu hắn là người của Hầu Bách Lương, Trương Bắc Hạ đã sớm kéo hắn xuống.

Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy không giống như vị trí chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện, nếu bí thư huyện ủy muốn đổi chủ nhiệm văn phòng ủy ban, chỉ cần hoạt động là có thể xem thường sự bất mãn của chủ tịch huyện mà thay đổi người. Mặc dù chuyện như vậy thật ít thấy, nhưng không có nghĩa là không có.

Nhưng chủ nhiệm văn phòng huyện ủy thì khác hẳn.

Vị trí này là phải nhập thường, có một phiếu biểu quyết. Hơn nữa trực tiếp phục vụ cho bí thư huyện ủy, cho nên trừ phi chủ nhiệm văn phòng huyện ủy có vấn đề, nếu không sẽ hiểu mình nên lựa chọn như thế nào.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Mạnh Thường Trực gọi điện cho Tô Mộc, trên thực tế lúc ấy hắn đã tới Thanh Lâm thị, chỉ cần Tô Mộc tỏ ý gặp riêng hắn, hắn sẽ lập tức chạy tới huyện Hạnh Đường. Ai ngờ lúc đó Tô Mộc cự tuyệt, nhưng Mạnh Thường Trực cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay về huyện Ân Huyền chờ đợi Tô Mộc nhậm chức.

Ai ngờ vào lúc này Tô Mộc lại đột nhiên gọi điện thoại.

Hiện tại Tô Mộc đang ở đâu? Tại sao lại gọi điện thoại giờ này?

Mạnh Thường Trực cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tiếp máy:

Tô bí thư!

Mạnh chủ nhiệm, hiện tại có chuyện cần phiền toái anh!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Ngài phân phó!

Mạnh Thường Trực vội vàng đáp.

Hiện tại tôi đang ở trong cục công an huyện Ân Huyền, bị người ta xem là người tình nghi phạm tội bắt giữ. Nếu như có thể, tôi muốn mời anh tới đây một chuyến, bởi vì tôi cần người bảo lãnh!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Mạnh Thường Trực vừa nghe được lời này, mồ hôi tuôn đầy trán, trong lòng buộc chặt, là ai dám vô pháp vô thiên như vậy, dám bắt giữ Tô Mộc. Chẳng lẽ làm vậy không thấy buồn cười sao?

Mặc dù bây giờ Tô Mộc còn chưa chính thức nhậm chức, nhưng hắn là bí thư huyện ủy, đây là điều như ván đóng thuyền, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Người cục công an huyện lại dám bắt giữ Tô Mộc, muốn tạo phản hay sao?

Hơn nữa từ giọng nói của Tô Mộc, Mạnh Thường Trực cảm giác được hiện tại Tô Mộc đang tức giận, nếu phát tiết ra ngoài, tuyệt đối sẽ thiêu cháy quan trường huyện Ân Huyền.

Tô bí thư, hiện tại tôi lập tức đi qua! Tô bí thư, có cần thông tri những đồng chí khác hay không?

Mạnh Thường Trực như ma xui quỷ khiến nói ra nửa câu sau, sau khi hỏi ra liền đợi đáp án.

Nếu Tô Mộc gật đầu, hắn biết rõ Tô Mộc không muốn bỏ qua việc này, muốn làm lớn chuyện.

Nếu Tô Mộc không gật đầu, như vậy sự việc còn chưa tới nỗi khoa trương, còn có cơ hội xoay chuyển, xem như kết quả tốt nhất.

Mạnh chủ nhiệm, anh nói đi?

Tô Mộc nhíu mày hỏi.

Mạnh Thường Trực hết lời để nói, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại đem vấn đề trực tiếp đá ngược trở về, nhưng lúc này cũng không cho hắn nghĩ nhiều, lập tức làm ra quyết định.

Tô bí thư, tôi lập tức đi qua!

Mạnh Thường Trực không dám tự chủ trương, hết thảy phải gặp mặt Tô Mộc rồi nói sau.

Mạnh Thường Trực vội vàng cầm áo khoác lao thẳng ra khỏi nhà, vợ của hắn hô:

Có sự tình gì gấp như vậy, không thể ăn cơm rồi đi sao? Anh chậm một chút đã!

Ăn cơm? Lúc này anh làm gì còn tâm tình ăn cơm đây? Đã sắp lửa cháy tới nơi, hiện tại chỉ hi vọng đừng xảy ra đại sự, nếu không đêm nay huyện Ân Huyền hoàn toàn nổi danh!

Mạnh Thường Trực vừa nghĩ Tô Mộc ở trong cục công an rất có thể bị đánh đập, nhịp tim của hắn nhảy dựng, trái tim treo cao trên cổ họng. Bởi vì chuyện như vậy từng phát sinh, phong cách làm việc của cục công an huyện hắn biết rõ. Càng khỏi nói cục trưởng còn do bí thư chính pháp ủy Mã Văn Tuyển kiêm nhiệm, dưới tình huống như vậy đám người cục công an càng thêm tùy ý làm bậy vô cùng.

Phòng thẩm vấn cục công an huyện.

Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, Lý Kiến Tân cười lạnh khinh thường:

Mạnh chủ nhiệm? Mày gọi điện cho Mạnh chủ nhiệm, sao tao không biết trong huyện Ân Huyền còn có vị Mạnh chủ nhiệm nào dễ nói chuyện như vậy đây. Chẳng lẽ là Mạnh Thường Trực chủ nhiệm sao? Người như mày làm sao nhận thức được Mạnh chủ nhiệm!

Tôi không biết hắn!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Miêu Lực Phong nghe được lời này trong lòng lập tức trầm tĩnh lại. Dựa theo kinh nghiệm của hắn, có thể nhìn ra vừa rồi cuộc điện thoại của Tô Mộc không phải giả tạo, hắn thật sự gọi cho một người tên Mạnh chủ nhiệm. Ý nghĩ đầu tiên của Miêu Lực Phong chính là gọi cho Mạnh Thường Trực, nhưng sau khi nghe lời Tô Mộc phủ định, hắn liền gạt bỏ ý nghĩ này.

Nếu Tô Mộc không phải gọi cho Mạnh Thường Trực, trong huyện Ân Huyền cũng không còn ai đủ tư cách quản tới việc này. Tiểu tử, mày còn ra vẻ trước mặt tao a. Được lắm, nếu mày muốn ra vẻ, vậy chúng ta từ từ chơi đùa đi.

Lý chủ nhiệm, chuyện kế tiếp anh nói nên làm thế nào?

Miêu Lực Phong thấp giọng hỏi.

Kỳ thật dựa theo thân phận Miêu Lực Phong, không cần phải hạ mình với Lý Kiến Tân như thế. Nhưng không biện pháp, ai bảo xã hội này thực tế như vậy. Có đôi khi quan chức cũng không thể quyết định hết thảy, phải xem hậu trường có cứng rắn hay không. Người nào cũng biết Lý Kiến Tân là em vợ Hầu Bách Lương, có quan hệ như thế, dù là phó chủ tịch huyện gặp hắn cũng phải xưng hô huynh đệ.

Chính vì Hầu Bách Lương cũng biết rõ khả năng của Lý Kiến Tân, cho nên không an bài chức vị cao cho hắn, nếu không chỉ sợ hắn càng thêm hung hăng càn quấy.

Miêu đội, đây là chuyện trong đội hình sự các vị, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng tôi có một đề nghị, anh có thể nghe một chút.

Lý Kiến Tân nói.

Anh nói đi!

Miêu Lực Phong đáp.

Trương đại sư nói, bởi vì hắn vượt xe trên đường, cho nên dẫn phát kiếp nạn. Muốn bài trừ kiếp nạn, hoặc là làm cho người này xuất ra một vạn đồng, hoặc là đánh hắn một trận!

Lý Kiến Tân nói.

Cứ như vậy?

Miêu Lực Phong do dự hỏi.

Phải, chính là như vậy!

Lý Kiến Tân cười nói.

Được rồi, tôi biết nên làm sao!

Miêu Lực Phong cắn răng nói:

Lý chủ nhiệm, anh qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi chuyện này chấm dứt tôi qua nói chuyện với anh.

Được!

Lý Kiến Tân rời khỏi phòng, cũng không hề liếc mắt nhìn qua Tô Mộc thêm lần nào.

Ánh mắt Miêu Lực Phong đảo qua Tô Mộc cùng Mộ Bạch, kéo ghế dựa nhìn hai người quát:

Đều ngồi xuống cho tôi!

Đây là bắt đầu rồi!

Tô Mộc nhìn thời gian, Mạnh Thường Trực rất nhanh sẽ tới, một khi đã như vậy không ngại đợi thêm một lát, nhìn xem Miêu Lực Phong chuẩn bị làm sao diễn trò.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc ra dấu cho Mộ Bạch, hai người ngồi xuống, Miêu Lực Phong sầm mặt nói:

Lần này hai người phạm phải vụ án có tính chất cực kỳ tồi tệ. Mộ Bạch, anh là nhân viên chính phủ lại dám tham dự tiêu tang mua bán ma túy, tội ác tày trời, hành vi của anh phải bị xét xử nghiêm khắc. Đợi sau khi chúng tôi kiểm chứng xong sự tình anh chờ bị xử lý đi.

Miêu Lực Phong, anh đang ngậm máu phun người. Cái gì gọi là buôn lậu tiêu tang ma túy, đám người Nghiêm Khoan rốt cục lấy ra vật kia ở đâu, anh nghĩ chúng tôi đều là người mù hay sao? Anh mở to mắt nói lời bịa đặt, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao? Anh không có lỗi với bộ quần áo anh mặc trên người sao?

Mộ Bạch phẫn nộ quát.

Mộ Bạch, anh dám cãi lại?

Miêu Lực Phong lạnh lùng hỏi.

Cãi lại? Chỉ cãi lại đơn giản thôi sao? Trước kia tôi nghe nói cửa lớn cục công an huyện khó thể tiến vào, trị an trong này còn loạn hơn bên ngoài, mỗi công an đều ỷ vào quyền lực trong tay mình tùy ý làm việc. Hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy, cái gì gọi là thượng bất chính hạ tất loạn, chính là loại người như anh!

Anh tiếp tục diễn trò đi! Diễn đủ sinh động, diễn rất giống. Kỹ xảo biểu diễn của Nghiêm Khoan đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, thật không ngờ đem so sánh với anh quả thực không cùng một cấp bậc. Anh cho rằng chúng tôi đều là người mù kẻ điếc hay sao, anh nói chuyện với Lý Kiến Tân lớn tiếng như vậy, có phải xem thường chúng tôi là người vô hình không? Một vạn đồng, đánh một trận, là có thể bài trừ kiếp nạn?

Miêu Lực Phong, tôi nói thẳng cho anh biết, nếu hôm nay anh thật dám làm như vậy, chỉ cần tôi còn thừa một hơi, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, sẽ không bỏ qua cho anh. Dù sao tôi cũng chỉ một mình, anh muốn đùa thì tôi phụng bồi tới cùng. Tới lúc đó chọc đi ra, nhìn xem bầu trời huyện Ân Huyền có bị thống lạn hay không!

Mộ Bạch phẫn nộ hô.

Trút khẩu ác khí vô cùng thống khoái đầm đìa!

Mộ Bạch chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, hắn thật sự bị buộc nóng nảy, nhiều năm bị chèn ép, giờ khắc này toàn bộ đều trút ra ngoài sạch sẽ.

Miêu Lực Phong sửng sốt, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Mộ Bạch dám nói như vậy. Xem ra lời nói đừng khi dễ người thành thật, bởi vì khi họ nổi giận sẽ càng thêm kinh khủng.

Tô Mộc cũng ngây người, chẳng qua đáy lòng lại cảm thấy phức tạp vô cùng.

Rốt cục từng trải qua chuyện gì khiến cho hắn kích động như thế?

Ba!

Ngay lúc Tô Mộc còn đang suy tư, Miêu Lực Phong đột nhiên vỗ bàn bật dậy, ném bút ký bổn thẳng vào đầu Mộ Bạch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.