Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, Tô Mộc còn chưa cảm thấy đáng trào phúng. Nhưng lại từ trong miệng Lý Kiến Tân nói ra, khiến cho Tô Mộc dâng lên nỗi xúc động muốn giết người.
Chẳng lẽ hắn đã quên thân phận của mình sao? Hắn là cán bộ trường đảng huyện ủy, mở miệng ngậm miệng đều đại sư đại sư, hắn để cho nhân dân quần chúng nghĩ thế nào?
Trường đảng, là trường học về đảng, nếu đã làm việc ở đó mà cũng không thể đem tư tưởng thông suốt, còn mặt mũi nào đi cầu người khác tin tưởng tư tưởng của đảng? Đi chấp hành lý niệm của đảng! Lý Kiến Tân, hành động của ông là chơi lửa, tự mình hại mình, càng xúc phạm tới uy nghiêm của đảng!
Sắc mặt Tô Mộc biến thành âm trầm đáng sợ, tiếng cười mang theo ý vị nhục nhã lẫn khiêu khích!
Cười cái gì cười? Có cái gì buồn cười! Nhanh chóng thường tiền!
Lý Kiến Tân gầm lên.
Tốt xấu hắn cũng được xem như một nhân vật trong trường đảng, xem như là người có uy tín danh dự trong huyện Ân Huyền. Tô Mộc chẳng những cười nhạo hắn, còn ở ngay trước mặt Mộ Bạch, thật sự nghĩ hắn dễ khi dễ hay sao? Thật sự cho rằng hắn không dám động thủ sao? Cho dù có người đang nhìn thì có sợ gì? Hắn nghĩ muốn đánh người chỉ dùng một câu nói mà thôi.
Nếu tôi không thường tiền đây?
Tô Mộc cười lạnh nói.
Không bồi thường tiền? Anh dám nói không bồi thường tiền?
Lý Kiến Tân cười ha hả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702974/chuong-1460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.