Chương trước
Chương sau
Trước kia Tô Mộc từng tới nơi này, hắn cũng biết ở trong bất kỳ thành thị nào những loại nhà xưởng bị bỏ hoang như vậy đều có. Những nơi này giống như xóm nghèo trong thành thị, trở thành nơi chứng kiến các thành phố phát triển. Không ai có thể hủy diệt những nơi như vậy, bởi vì khi hủy diệt một nơi lại có nơi khác xuất hiện. Xã hội phát triển, thành phố tiến bộ, nhà xưởng bị bỏ hoang lại tồn tại như danh thiếp. Không ai có cách nào thay đổi hiện thực này!

Chẳng qua sự phát hiện trước mắt có chút tàn khốc, tàn khốc làm cho Tô Mộc có áp lực nói không nên lời.

Trước kia hắn tới nơi này vốn là có một nhà xưởng, là tòa lầu hai tầng, rách mướp nhưng vẫn sừng sững ở đó. Mà bây giờ thì sao? Tòa lầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một hố lớn sụp đổ, gạch đá rơi vãi xung quanh.

Tô chủ tịch!

Chương Duệ vừa nhìn thấy Tô Mộc liền chạy tới.

Như thế nào rồi?

Tô Mộc hỏi.

Thông qua kiểm tra hiện trường bước đầu, có thể phán định không phải do thiên tai. Nơi này đã lưu trữ dấu vết thuốc nổ thật rõ ràng, hẳn là do người tạo thành. Nhưng đối phương cũng không ngờ dưới nền nhà lại có hầm trú ẩn, cho nên mới làm tòa lầu đổ sụp xuống như vậy. Nếu không có hầm trú ẩn, cả tòa lầu sẽ bị nổ bay, người bên trong sẽ không khả năng sống sót!

Chương Duệ nghiêm túc nói. Ở trong huyện Hoa Hải xảy ra án kiện nghiêm trọng như vậy, làm cục trưởng cục công an, Chương Duệ thật sự phải nhận trách nhiệm. Hắn phải gánh vác trách nhiệm điều tra xử lý việc này, nếu một ngày không phá được vụ án, hắn sẽ một ngày không sống yên ổn. Nếu có thể phá án, quầng sáng trên người hắn càng thêm sáng ngời, thậm chí có thể một bước lên trời.

Thuốc nổ?

Khi Tô Mộc nghe được hai chữ này, lập tức nổ tung:

Chương Duệ, nghe rõ cho tôi, từ giờ trở đi tạm thời gác qua tất cả công tác trong cục, liệt án kiện này lên hàng đầu trọng yếu nhất. Nhất định phải phá án trong thời gian ngắn nhất cho tôi, không cần biết ông cần điều kiện gì, tôi đều trợ giúp cho ông. Điều kiện của tôi chính là phải phá án trong thời gian nhanh nhất! Hiểu chưa?

Dạ, tôi biết!

Chương Duệ quyết đoán nói. Vụ án như vậy nhìn qua như không manh mối gì, nhưng hệ thống công an cường đại chính là ở điểm này. Nhất là hiện giờ trong quốc nội quản chế súng ống vô cùng nghiêm khắc, đã xảy ra chuyện như vậy không khả năng không lưu dấu vết.

Chỉ cần có dấu vết, Chương Duệ có lòng tin tuyệt đối tìm được hung thủ.

Lý bí thư!

Tô chủ tịch, anh không sao chứ?

Lý Tuyển hỏi.

Không sao!

Tô Mộc hiểu Lý Tuyển hỏi việc gì, cũng may nàng không hỏi tiếp. Chuyện phát sinh trong quân khu thành phố, Lý Tuyển có con đường của mình, đã biết kết quả xử lý. Hơn nữa việc khẩn cấp trước mắt là sự kiện nhà xưởng đổ sụp vô cùng tồi tệ này.

Bây giờ còn hai người, nghe người được cứu nói, đó là hai đứa trẻ, bởi vì đang ngủ nên không kịp nhảy xuống. Cha mẹ của họ đã được đưa tới bệnh viện, hiện tại công tác đào móc vẫn đang tiến hành.

Lý Tuyển nói.

Hai đứa trẻ sao? Nếu nói vậy tuổi tác cũng không lớn, mà nhi đồng đối mặt với vụ nổ thế này, có thể bình yên vô sự sống sót sao?

Chẳng những trong lòng Tô Mộc không dám khẳng định, mà mọi người đều không nắm chắc.

Tiếp tục tìm kiếm!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Tổ công tác vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, hơn nữa đội cứu viện trong thành phố đã xuất phát, tôi nghĩ rất nhanh sẽ tới. Tô chủ tịch, anh nghỉ ngơi trước, nơi này giao cho tôi là được.

Lý Tuyển nói.

Lý bí thư, thân thể của cô không được, ở lại đây chỉ huy đi, chuyện tìm người giao cho tôi xử lý!

Tô Mộc xoay người đi thẳng về hướng hầm trú ẩn.

Lý Tuyển nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, vẻ mặt tràn ngập phức tạp. Vào lúc này ở đây đã có người của đài truyền hình trực tiếp quay chụp, nhưng Lý Tuyển có thể cảm giác được hành động cùng thái độ của Tô Mộc không hề có chút dáng vẻ diễn kịch chút nào, là chân tâm thật ý muốn tìm kiếm nạn nhân. Lý Tuyển vốn nghĩ đêm qua Tô Mộc mệt mỏi một đêm, khẳng định không cách nào ứng phó trường hợp như vậy. Nhưng Tô Mộc vẫn tới, điều này làm Lý Tuyển cảm động. Có lẽ so sánh với người như Tô Mộc, Lý Tuyển biết mình thật sự rất thiếu sót. Nhưng chính vì thiếu sót, mới có thể hình thành quan trường muôn màu muôn vẻ như thế.

Bên dưới hầm trú ẩn.

Khi Tô Mộc xuất hiện tại nơi này, đội cứu hộ vẫn đang cố gắng tiến hành cứu viện. Bởi vì thuốc nổ nổ tung, cả tòa lầu sụp hẳn xuống hầm trú ẩn. Muốn từ những khe hở tìm người, thật sự vô cùng khó khăn. Hơn nữa còn phải cam đoan trong quá trình đào bới tuyệt đối không thể đổ sụp thêm lần nữa. Theo Tô Mộc biết được, dựa theo năng lực của đội cứu hộ huyện thật không khả năng làm được chuyện này. Nhưng không khả năng vẫn phải làm cho được!

Tô chủ tịch, ngài đứng bên ngoài là được, bên trong giao cho chúng tôi đi.

Phải đó, người của chúng tôi chuẩn bị tiến vào bên trong, cố gắng vịn theo tường đi tới tầng hai!

Tô chủ tịch, mời ngài ở bên ngoài chỉ huy đi!

Lưu bên ngoài chỉ huy? Hiện tại trong lòng tôi nóng như lửa đốt, làm gì có thời gian rảnh ở đây cãi cọ với các anh? Chẳng lẽ bởi vì tôi là chủ tịch huyện, không thể tiến vào hỗ trợ cứu viện sao? Nếu nói tới thân thủ, các anh có ai mạnh bằng tôi?

Đừng nhiều lời, nhanh chóng vào đi!

Tô Mộc nói xong liền lách vào, cả tòa nhà đều sụp hẳn dưới hầm, vẫn còn có chút khe hở luồn lách vào trong. Những khe hở này lại là cơ hội tìm kiếm hai nhi đồng tốt nhất. Nhưng ai cũng biết loại khe hở như vậy thật không an toàn, nếu không cẩn thận sẽ sụp đổ lần nữa, chẳng những không cứu được người, ngược lại bản thân sẽ bị liên lụy.

Nhưng càng làm mọi người ngoài ý liệu chính là Tô Mộc lại cứ đi thẳng vào trong, không hề có chút do dự. Khi thân ảnh hắn biến mất, người của đội cứu hộ trợn tròn mắt. Hiện tại làm sao bây giờ?

Vốn họ dự định phái người vào, nhưng nếu Tô Mộc đã vào họ lại không vào được, bởi vì nơi này chỉ có thể đi được một người.

Tô chủ tịch đâu?

Ngũ Vi Đạo đi tới không thấy Tô Mộc vội hỏi.

Tô chủ tịch đã đi xuống cứu người!

Cái gì? Đây không phải hồ nháo sao!

Ngũ Vi Đạo gấp giọng nói:

Các anh còn đứng đó làm gì, nhanh chóng vào cứu người đi!

Ngũ phó chủ tịch, kết cấu bên trong không thể chịu được sức nặng của hai người, cho nên hiện tại chúng tôi không biện pháp phái người đi vào.

Cái gì?

Ngũ Vi Đạo sửng sốt.

Vào lúc này mọi người chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi, đồng thời cố gắng làm cho tòa lầu không tiếp tục đổ sụp thêm lần nữa. Các quan viên trong huyện đều đứng bên ngoài, lo lắng chờ đợi.

Hành động của Tô Mộc thật sự vượt ngoài dự liệu của họ, họ không nghĩ rằng hắn giả vờ diễn xuất, bởi vì hắn hoàn toàn không cần làm như vậy.

Giống như mọi người đã nhìn thấy, tình thế nơi này phi thường ác liệt. Nếu không cẩn thận sẽ gợi ra sự đổ sụp càng lớn hơn nữa. Vừa rồi Tô chủ tịch đã đi vào bên trong, có bất kỳ tình huống nào mới, chúng tôi sẽ lập tức trực tiếp cho các vị biết ngay!

Đây đúng là từng bước nguy cơ! Tô Mộc ở bên trong, hắn cũng không nghĩ tới nơi này lại nguy hiểm như vậy, chỉ cần va chạm một khối gạch là lập tức rơi ngay xuống dưới. Cũng may thân thủ hắn nhanh nhẹn liền lập tức né tránh, bằng không sẽ bị đè ép tại chỗ.

Quan trọng là trong này tối tăm vô cùng, tràn ngập tro bụi, làm gì cũng vô cùng khó khăn.

Nhi đồng, hai cháu nghe được thanh âm của chú không? Nếu nghe được thì trả lời chú một tiếng. Đừng gấp gáp, hiện tại chú đang ở nơi này, hai cháu đừng nên lộn xộn, chú sẽ đi qua cứu hai cháu!

Thanh âm Tô Mộc quanh quẩn trong lầu.

Yên tĩnh!

Tô Mộc cũng không thất vọng, bởi vì hắn biết, nếu nhi đồng thật sự ở bên trong, gặp phải chuyện như vậy hoặc là bị đè chết, hoặc là còn sống nhưng không khả năng lên tiếng. Nhưng như vậy thì thế nào? Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bây giờ là thời gian hoàng kim, chỉ cần tranh thủ thêm một giây là có thể giữ được tính mạng nhi đồng thêm một giây.

Rầm!

Ngay khi Tô Mộc vừa đi qua một địa phương, tiếp tục đi tới, đột nhiên cảm giác dưới chân chợt nhẹ, ánh mắt hắn liền căng thẳng, biết mình bước hụt chân, lập tức chộp lấy khối gạch lớn bên người nhảy dựng lên bên cạnh. Ngay lúc hắn vừa nhảy qua, từ trên đỉnh đầu có khối gạch rơi xuống, xen lẫn theo tro bụi, lập tức đem nơi đó bao phủ, mà tầm mắt hắn càng thêm tối đen.

Tô chủ tịch!

Khi bên trong truyền ra động tĩnh, mọi người đều căng thẳng lên. Nếu không cứu được người mà Tô Mộc bị đè chết bên trong, tính chất sẽ nghiêm trọng.

Nhanh chóng đào móc lên cho tôi!

Ngũ Vi Đạo lớn tiếng hô to.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.