Thật sự vô cùng ngang ngược càn rỡ!
Còn cường thế hơn cả lưu manh thổ phỉ!
Thời đại này thật sự làm cho người ta cảm thấy khủng bố không phải du côn lưu manh, bởi vì mặc dù bọn họ không còn liêm sỉ, nhưng có đôi khi làm việc vẫn chú ý đúng mực. Làm cho người ta cảm thấy sợ hãi cùng bất đắc dĩ chính là đám sói khoác da dê, là bại hoại cặn bã trà trộn trong thể chế. Đương nhiên nói như vậy có vẻ quá mức võ đoán, nhưng đây tuyệt đối là từ ngữ chuẩn xác hình dung hành động của bọn hắn trong thời điểm này.
Tỷ như là hiện tại!
Tô Mộc vốn định uống rượu, nhưng lại bị người cắt ngang hứng thú. Một màn này rơi vào trong mắt Hoàng Luận Đàm cũng làm hắn phẫn nộ. Là ai dám đá văng cửa phòng như vậy? Chẳng lẽ không biết nơi này là đâu sao? Hắn muốn mời khách, có người làm như vậy, rõ ràng không đem hắn để vào trong mắt, là miệt thị trắng trợn.
Điều này làm Hoàng Luận Đàm không cách nào thừa nhận!
Các anh là ai?
Hoàng Luận Đàm lớn tiếng quát.
Chúng tôi là ai không cần anh xen vào, chuyện này không liên quan gì tới anh, anh ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, nếu không chúng tôi sẽ lấy tội trở ngại công vụ bắt cả anh!
Ngoài cửa có bốn người, mở miệng nói chuyện là người trung niên cầm đầu. Bộ dạng có vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt âm hiểm làm Tô Mộc vô cùng phản cảm.
Đôi khi chán ghét một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702895/chuong-1422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.