- Nếu anh còn càn rỡ, tôi sẽ cho anh biết tôi còn ngông cuồng hơn cả anh!
Tô Mộc đối mặt với Ngưu Thắng lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Gia hỏa này đã quên mất thân phận của mình, không biết Tô Mộc đây đường đường chính là huyện trưởng. Cho dù không phải là huyện trưởng huyện Tà, cũng không phải là người Ngưu Thắng anh có thể khinh miệt sỉ nhục. Hiện tại nếu anh làm như vậy, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Cho nên Tô Mộc trực tiếp đi về phía trước!
- Cậu không thể đi!
Ngưu Thắng muốn nắm lấy Tô Mộc lại.
Dường như đầu óc người này bị mê muội rồi. Thật sự bất trị.
Ngưu Thắng anh chẳng lẽ không biết phân lượng của mình sao? Không biết người đứng ở trước mắt anh là ai sao? Đây chính là Tô Mộc, là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Anh cũng dám làm như vậy. Thật sự là chán sống rồi!
Ầm!
Thân thể Ngưu Thắng không ngờ không có bất kỳ khả năng có thể ngăn cản nào, cứ như vậy bị Tô Mộc trực tiếp ném qua vai. Thân thể cực lớn đập trúng cái bàn phía sau.
Ầm âm.
Những tiếng vô số cốc chén rơi xuống, biến thành mảnh vụn. Đồng thời, ở trên người Ngưu Thắng tạo ra vô số lỗ nhỏ. Một dòng máu, lập tức chảy ra. Mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy muốn nôn mửa.
Đây là sự quyết đoán lớn của Tô Mộc!
Trưởng phòng công an huyện chó má gì chứ? Chức quan chỉ bé bằng hạt vừng mà cũng dám ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702893/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.