Sân bay.
– Thật sự không cần tôi tiễn cô sao? Phải biết rằng tối hôm nay tôi sẽ đi vào thành phố Tây Phẩm. Ở nơi đó có đặt phòng lớn. Cô thật sự có thể suy nghĩ tới chuyện đi qua đó.
Tô Mộc cười nói.
– Anh muốn thuê phòng cùng tôi sao?
Tiêu Tiêu kinh ngạc kêu lên.
– Tôi xin. Tư tưởng có thể thuần khiết một chút hay không? Ý của tôi là nói, bây giờ cũng đã tám giờ tối, cô còn có thể trở về nhà sao?
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
– Khanh khách!
Tiêu Tiêu cười run rẩy hết cả người.
– Anh vẫn trở về đi. Tối hôm nay tôi có chuyện, không thể trở về. Chúng tôi phải họp. Cuộc họp này rất quan trọng. Tôi tuyệt đối không thể vắng mặt. Chỉ có điều nếu như anh không muốn đi, cũng có thể ở lại đây một đêm. Tôi sẽ tìm chỗ cho anh, thế nào?
– Thôi đi. Vẫn để tôi tự nghĩ biện pháp. Đi đi!
Tô Mộc nói.
Tô Mộc thật sự không muốn ở lại sân bay qua đêm. Hiện tại hắn chỉ muốn trở lại thành phố Tây Phẩm. Phải biết rằng trước khi rời đi, hắn và Chương Linh Quân đã đột phá tầng quan hệ cuối cùng kia. Hai người ở trong phòng thử quần áo cũng đã làm như vậy. Nghĩ đến lần này sau khi trở về, có thể thật sự hưởng dụng thân thể động lòng người của cô, Tô Mộc đâu thể thanh thản, ở chỗ này cùng Tiêu Tiêu lôi đông kéo tây.
Xoẹt!
Khi Tô Mộc chạy tới thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702873/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.