- Lá gan không nhỏ?
Chử Lượng ngạo nghễ nhìn lướt qua Tô Mộc, khóe miệng cười lạnh.
- Lá gan của tao thật sự không nhỏ. Nếu không làm sao dám tìm tới nơi này? Tuy nhiên so sánh với lá gan của tao, lá gan của mày thật ra còn lớn hơn. Nếu mày không có lá gan lớn, làm sao dám động thủ với tao? Ở bên trong kinh thành này, thật sự không có ai dám động tới tao như vậy. Mày dám, mày sẽ phải chịu bị trừng trị. Tiểu tử, hôm nay tao nói rõ chính là muốn báo thù. Mày thành thật để tao đánh một trận, chúng ta coi như xong. Về phần anh họ tao, con nhỏ tiếp viên hàng không kia, mày nên sớm chết tâm đi. Tap sẽ giữ lại cho anh họ tao. Nếu như mày còn dám động tâm tư tới con nhỏ tiếp viên hàng không kia, có tin hay không, tao thật sự sẽ đánh tới mức này không thể tự lo liệu.
- Nghe ý tứ này của anh, hình như chỉ cần anh muốn, tất cả tiếp viên hàng không đều có thể tùy cho anh chà đạp vậy.
Tô Mộc khinh thường nói.
- Còn phải nói. Chuyện chính là như vậy. Chỉ cần là người tao chọn trúng, có tiếp viên hàng không nào dám không nể mặt tao.
Chử Lượng cũng không biết đó là một cái hố, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nhảy xuống.
- Tiểu Lượng!
Chử Phượng Vũ ở bên cạnh nghe Chử Lượng nói vậy, vội vàng nhắc nhở.
- Mẹ nó, mày dám bẫy tao!
Chử Lượng lúc này mới kịp phản ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702836/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.