Chương trước
Chương sau
Làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn là, Từ Lập Công lựa chọn không phải quán trà gì, dĩ nhiên là một quán cà phê. Nhưng nói quán cà phê cũng không tính, hết lần này tới lần khác là quán cà phê Tả Nhĩ. Biết rõ Hoàng Tiệp mua bán không nhỏ, nhưng mỗi lần đều tới nơi này, Tô Mộc thật sự cảm thụ rất sâu.

Đặt ở trước kia, có lẽ hắn không có cảm thụ như vậy, mà bây giờ thì không được, chỉ cần đi vào quán cà phê Tả Nhĩ, hắn nghĩ tới ban đầu ở quán rượu trong thành phố Thịnh Kinh, nghĩ đến thân thể mềm mại thành thục của Chương Linh Quân, nghĩ đến đồng cỏ và ruộng nước tươi tốt kia, nghĩ tới hai ngọn núi cao ngất, trong đáy lòng hắn không biết Chương Linh Quân hiện tại nghĩ thế nào, có còn giận mình hay không?

Thật sự là, lúc trước mình vì sao xúc động như vậy?

Nếu thật xúc động thực hiện được cũng không nói, hết lần này tới lần khác không có thành công, chuyện này làm cho Tô Mộc bất đắc dĩ.

Tính toán, tất cả thuận theo tự nhiên đi.

Trong quán cà phê Tả Nhĩ, Từ Lập Công cùng Tô Mộc ngối đối diện nhau, hai người thư ký cũng ra ngoài uống cà phê lưu không gian cho bọn họ. Tô Mộc nhìnhìn qua Từ Lập Công đã không còn vẻ tức giận lúc trước, cười nói:

- Nói đi, anh và tên Trần Mai Sử kia đã xảy ra chuyện gì? Hai người có xích mích với nhau sao? Bằng không tại sao oán hận như thế?

- Đúng, tôi và hắn đúng là có xích mích với nhau, nếu như không phải vương bát đản này, vì sao biểu muội của tôi thương tâm như thế, hiện tại còn chưa thoát ra khỏi bệnh trạng tâm thần khôi phục lại. Tất cả là do vương bát đản này tao thành.

Từ Lập Công nổi giận.

- Từ từ nói!

- Chuyện là như thế này...

Khi Từ Lập Công giới thiệu, Tô Mộc mới hiểu được vì sao hắn căm hận Trần Mai Sử như vậy, người này đúng là không thể nói gì nữa, là cặn bã không bằng cầm thú. Hết lần này tới lần khác cặn bã như vậy lại gặp may, đường quan rất thông thuận.

Thì ra Trần Mai Sử trước kia chỉ là thầy giáo tiểu học ở nơi hẻo lánh, khi đó hắn đã kết hôn. Về sau trong một lần có cơ hội đi bồi dưỡng quen được biểu muội của Từ Lập Công. Đừng nói Trần Mai Sử này có gương mặt không tệ, dựa vào gương mặt hắn lừa gạt biểu muội Từ Lập Công vui vẻ, hai người nhanh chóng lâm vào bể tình.

Vì thế Trần Mai Sử sau khi về nhà đã ly hôn, thơi điểm ly hôn còn dấu diếm, người ta không biết chuyện của hai người, nhưng không có biện pháp, ai bảo biểu muội của hắn nguyện ý. Vì có thể ở cùng một chỗ với Trần Mai Sử, biểu muội thậm chí còn uống thuốc ngủ uy hiếp.

Trong tình thế như vậy, người nhà biểu muội phải nhượng bộ. Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới thời điểm Trần Mai Sử và biểu muội sắp kết hôn. Trần Mai Sử lại cho hối hôn, trực tiếp cự tuyệt biểu muội, đá văng nàng ra không còn, ngày hôm sau đã kết hôn với Mai Anh, kích thích như thế làm thần kinh biểu muội hắn có vấn đề. Cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.

- Anh nói Trần Mai Sử có phải rất đáng chết hay không?

Từ Lập Công tức giận nói.

- Là thật đáng chết, theo như anh nói vậy, Trần Mai Sử này đúng là người giỏi tâm kế. Nếu tôi không có đoán sai, nữ nhân Mai Anh kia trong nhà bối cảnh không kém nha?

Tô Mộc hỏi.

- Anh biết Mai Cố Sơn không?

Từ Lập Công hỏi.

Mai Cố Sơn? Đương nhiên Tô Mộc biết rõ Mai Cố Sơn là ai, lúc trước trong phòng đốc tra tỉnh ủy phòng, Tô Mộc có nghiên cứu nhân vật quan trường trong tỉnh Giang Nam. Chỉ cần là người có danh vọng trong tỉnh Giang Nam thì hắn cũng biết. Mai Cố Sơn lúc trước là phó bí thư của tỉnh, hiện tại đã về hưu, nhưng mà kẻ như thế cho dù là về hưu, quan hệ nhân mạch trong một tỉnh vẫn còn.

Đừng nói là biểu muội Từ Lập Công, cho dù là lão ba Từ Lập Công là Từ Khang Hoa cũng không cách nào so sánh với Mai Cố Sơn. Khó trách Trần Mai Sử trực tiếp vứt bỏ biểu muội của hắn lựa chọn Mai Anh. Đây đối với một kẻ chỉ suy nghĩ muốn bò lên trên cao mà nói, lựa chọn như vậy là quá dễ dàng.

- Biết không? Trần Mai Sử còn không chỉ như thế, nếu như chỉ là vấn đề tác phong còn chưa nói. Hắn chính là cặn bã, Sau khi trở thành chủ tịch huyện, hắn chà đạp người, tiền hắn tham ô cũng không nhỏ.

- Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, hắn làm người cũng đủ vô sỉ a! Rõ ràng đụng người nhưng không đi ra xin lỗi. Hắn cho rằng hắn là ai, đây mới là chủ tịch huyện, nếu như trở thành chủ tịch thành phố, trở thành chủ tịch tỉnh thì như thế nào cho phải?

Từ Lập Công càng nói càng cảm thấy phẫn nộ, thời điểm này Trần Mai Sử nếu đứng trước mặt hắn, chắc chắn sẽ có đánh nhau.

- Trần Mai Sử!

Tô Mộc ghi nhớ cái tên này trong đáy lòng.

Nhưng nếu như bảoTô Mộc ra tay đối phó Trần Mai Sử, vậy cũng được không thực tế. Dù sao Trần Mai Sử và Tô Mộc là không có bất cứ quan hệ đối địch nào, hắn cần phải như vậy sao? Trong quan trường trừ khi cần thiết, nếu không chẳng ai nguyện ý đi gây thù chuốc oán!

Từ Lập Công cũng biết chuyện này, mặc dù nói hắn cũng có suy nghĩ nhờ nhân mạch Tô Mộc đối phó Trần Mai Sử, nhưng nói tới đây liền không nói nữa. Nếu thật nói nhiều sẽ không đẹp.

Từ Lập Công không muốn lưu ấn tượng không tốt cho Tô Mộc, tốt nhất là mình nên tự đối phó Trần Mai Sử, không làm hắn nghĩ rằng mình vì đối phó người khác mà tiếp cận hắn. Nếu thật sự là như vậy, tuyệt đối không được.

- Không nói cặn bã này nữa, sớm muộn gì tôi cũng thu thập hắn. Nói về anh đi, Tô Mộc, huyện Hoa Hải của anh bây giờ phát triển thật nhanh, từ sau khi anh tiếp nhận, tin tức huyện Hoa Hải thường xuyên xuất hiện trước mặt của tôi. Tôi biết rõ anh làm kinh tế rất có thủ đoạn, như thế nào? Có hứng thú kéo huynh đệ một chút hay không!

Từ Lập Công kịp thời chuyển hướng chủ đề hỏi.

- Kéo anh một chút, nói thật nếu có cơ hội hai huyện chúng ta nên tiến hành họp tác, tôi giơ hai tay tán thành!

Tô Mộc cười nói.

Nói như thế nào hai người cùng làm việc tại cơ sở, sau này nếu như lên cao, không chừng có thể dùng đối phương. Cho nên nói Tô Mộc có thể trợ giúp sẽ không cự tuyệt.

- Tôi biết ngay anh sẽ giúp đỡ, đủ thống khoái. Vậy thì tốt, đợi đến lúc có cơ hội thì chúng ta nghiên cứu, nhìn xem hai huyện có thể hợp tác hay không. Nhưng mà có câu nói tôi phải nhắc nhở anh. Huyện Tà nằm tiếp giáp với huyện Hoa Hải, mà Trần Mai Sử là gia hỏa làm việc hung hăng càn quấy, nếu thật có một ngày sẽ tạo phiền toái cho anh đấy, anh nên chuẩn bị tâm lý trước.

Từ Lập Công nói.

- Tôi hiểu!

Tô Mộc gật gật đầu.

Bởi vì hiện tại hai người đã ăn cơm trưa, tăng thêm buổi chiều cũng phải đi làm, cho nên sau khi nói chuyện phiếm liền trao đổi số điện thoại, liền phân biệt rời đi. Tô Mộc lên xe, bắt đầu đi về huyện Hoa Hải.

Nhưng mà Tô Mộc không biết là, ngay khi hắn đi khỏi quán cà phê Tả Nhĩ không lâu, ở chỗ này liền xuất hiện một người, một nữ nhân tư thái nhẹ nhàng, là nữ nhân điên đảo người khác, nàng là Chương Linh Quân.

Nhìn qua quán cà phê Tả Nhĩ, trên mặt Chương Linh Quân hiện ra vẻ kích động khó kiềm nén.

- Từ bây giờ trở đi mình chính là người phụ trách quán cà phê Tả Nhĩ của thành phố Tây Phẩm, Tô Mộc, không biết lúc anh nhìn thấy tôi, thần sắc sẽ là bộ dạng gì?

Lại nói cũng phải cảm tạ Hoàng Tiệp, Hoàng Tiệp đã sớm xem thấu tâm tư của Chương Linh Quân, cho nên chỉ cần là nơi Tô Mộc làm quan, nàng đều không do dự điều nhiệm Chương Linh Quân đi qua. Chương Linh Quân là nhân tài như thế, Hoàng Tiệp là tuyệt đối yên tâm. Lại nói điều động như vậy, cũng có thể để Chương Linh Quân giám sát tốt chi nhánh, cũng không có tình huống khác xuất hiện.

Nhất cử lưỡng tiện!

Trần Mai Sử, Từ Lập Công, Từ Khang Hoa, Mai Cố Sơn... Bất cứ kẻ nào trong quan trường cũng có địa vị không nhỏ, chỉ cần họ nguyện ý vận tác chắc chắn sẽ sinh ra sóng to gió lớn. Giống như việc hiện tại, Tô Mộc liền nhớ kỹ trong lòng.

Từ Lập Công và Trần Mai Sử có mâu thuẫn, nói không chừng lúc nào đó sẽ có công dụng. Lại nói Từ Lập Công vừa mới nói, huyện Hoa Hải và huyện Tà tiếp giáp nhau. Nếu thật sự trong quá trình phát triển gặp được mâu thuẫn gì đó, cũng không thể tránh né. Nếu không phải sớm hiểu Trần Mai Sử thì tới lúc đó chắc chứn sẽ bị động.

- Chủ tịch huyện, chuyện hôm nay đưa lên mạng rất nhanh, hiện tại nhiều người đang tìm kiếm nạn nhân và người gây tai nạn, ánh mắt dân chúng sáng như tuyết.

Mặc dù nói Trần Mai Sử không có xuống xe, nhưng mà biển số đã bị người ta ghi nhớ, ngay cả người trong xe không chỉ có cục trưởng công an huyện Ngưu Thắng, còn có Trần Mai Sử. Bởi vì thư ký đi giải quyết vấn đề là thư ký của Trần Mai Sử!

Sở Tranh thấp giọng nói.

- Là rất nhanh!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc không cần nhìn, đã biết rõ việc này nhất định sẽ truyền ra. Hiện tại internet phát triển cực nhanh, nó có thể phổ cập nhanh nhất. Đây là chuyện tốt, có thể giúp người ta hiểu thế giới bên ngoài, hiểu chuyện người khác, nhưng nó cũng tiến hành giám thị xã hội. Phải biết rằng hệ tư tưởng của quốc gia hiện tại cần được khống chế.

- Bằng tử, người của anh có ai tinh thông máy tính hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Có!

Đoạn Bằng gật đầu nói.

- Tinh thông đến mức nào?

Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.

Đoạn Bằng cũng không chần chờ chút nào cả, hơi suy nghĩ một chút, nhớ về người bên bảo an Càn Long có ai như thế không.

- Lãnh đạo, trong bảo an Càn Long có chuyên gia máy tính, cụ thể lợi hại tới trình độ nào tôi không biết, tôi chỉ biết hắn có một thân phận, là hacker.

- Hacker sao?

Tô Mộc không hỏi tiếp, mỉm cười híp mắt lại, lập tức nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.