Chương trước
Chương sau
Tương Hoài Bắc biết rõ năng lực của Tô Mộc, ban đầu thời điểm bên người Trịnh Vấn Tri đã cảm nhận được Tô Mộc không giống bình thường. Bởi vì thân là thư ký của Trịnh Vấn Tri, cho nên hắn biết rõ không ít chuyện, cho nên đối với Bàng Hải Triều bị người như Mai Đóa Nhi thu thập cũng không có bất cứ hoài nghi nào, nhưng mà hiện tại thần sắc Tô Mộc là có ý gì? Chẳng lẽ nói trong đó còn có cách nói nào khác hay sao?

Đúng, Tương Hoài Bắc biết rõ chính mình là người của Trịnh Vấn Tri, điểm này là không cần nghi ngờ. Mình muốn ở tỉnh Giang Nam tiếp tục đi xa hơn, nhất định phải nhớ kỹ điểm này. Nhưng Tương Hoài Bắc còn chưa cuồng tình tới mức như vậy, bởi vì hắn biết rõ, so sánh với Tô Mộc thì địa vị của mình trong lòng Trịnh Vấn Tri yếu hơn. Dù sao Tô Mộc có thể xưng huynh gọi đệ với Trịnh Mục.

Thư ký làm sao hơn được con trai chứ?

Chẳng lẽ nói Tô Mộc ở đâu đó nghe được tiếng gió rồi?

Phải biết rằng Tương Hoài Bắc tới thành phố Tây Phẩm, Bàng Chấn Kỳ thật sự rất chiếu cố hơn, tăng thêm quan hệ hai người khác nhau, cho nên nói ngày hôm qua Bàng Chấn Kỳ hơi chỉ điểm Tương Hoài Bắc, sáng nay hắn gọi điện cho Tô Mộc, bảo Tô Mộc tới, lại nói tiếp Tương Hoài Bắc cũng rõ ràng, cho dù là người Trịnh Vấn Tri cũng phân thành phe phái khác nhau.

Cũng bởi vì điểm ấy, cho nên Tô Mộc mới đi tới gặp Tương Hoài Bắc.

Bàng Hải Triều là dạng người gì Tương Hoài Bắc không rõ ràng, cũng không muốn đi hiểu rõ ràng, bởi vì chuyện này cũng chẳng quan hệ gì tới hắn cả, không nên hỏi rõ ràng làm gì, một chút chuyện cũng không quan hệ gì tới mình, nhưng vì quan hệ cho nên Tương Hoài Bắc mới như thế.

- Tô Mộc, anh nên nói cho tôi nghe một chút thông tin đi, vừa rồi anh nói là có ý gì?

Tương Hoài Bắc túc âm thanh nói.

- Tưởng ca, tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói rằng, Bàng Hải Triều làm như vậy là gieo gió gặt bảo, không thể trách được kẻ nào. Tập đoàn Bàng thị của anh ta muốn đầu tư vào huyện Hoa Hải, vậy tất cả phải dựa vào quy củ mà làm. Muốn thật sự muốn mượn nhờ thế lực của tôi ở huyện Hoa Hải làm đường phát tài, đến lúc đó hắn vỗ mông rời đi, tôi sẽ là người lưu lại thu dọn rắc rối, cho nên tôi không đáp ứng hắn.

- Về phần nói tới Bàng bí thư kia, Tương ca, tôi có câu cần nói với lão ca. Bàng bí thư đứng bên phía Trịnh bí thư, nhưng thì tính sao? Lòng người khó dò, ai dám nói hắn ta đang suy nghĩ cái gì chứ. Nếu lão ca mang tất cả hy vọng ký thác lên người của hắn, đó mới là chuyện thất bại nhất. Lời nói chỉ nói tới đây, Tương ca nên tự suy nghĩ đi!

Tô Mộc nói ra.

Tương Hoài Bắc thật sự cảm thấy hãi hùng khiếp vía!

Thật sự là không ngờ, chính mình thiếu chút nữa đã làm ra chuyện hồ đồ. Nghe Tô Mộc nói, Tương Hoài Bắc không có chút hoài nghi tính chân thật của lời này. Hắn dầu gì cũng là thư ký theo Trịnh Vấn Tri nhiều năm, cho dù không có kinh nghiệm công tác cơ sở, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngốc. Tô Mộc nói thế đã nói thế còn kém nói thẳng, Bàng Chấn Kỳ người này không đáng tin cậy.

Nếu thật sự là như vậy, mình cần phải làm việc cho Bàng Chấn Kỳ sao?

Đừng tới lúc đó làm việc cho Bàng Chấn Kỳ, xử lý tất cả đều không theo ý của Trịnh Vấn Tri thì đó mới là sụp đổ nhất. Tương Hoài Bắc rất rõ ràng, tương lai của mình là do Trịnh Vấn Tri chưởng quản, không có Trịnh Vấn Tri, bản thân mình chẳng phải là kẻ nào cả.

- Tô Mộc, chuyện này đúng là nhờ của anh, bằng không lão ca suýt nữa không may rồi.

Tương Hoài Bắc lòng còn sợ hãi nói.

Chuyện này không có cân nhắc, chỉ cần hơi cân nhắc cũng suy nghĩ ra môn đạo trong đó.

- Tương ca, không nói chuyện này, Bàng Hải Triều chết sống anh không cần quan tâm tới đâu. Thừa dịp hiện tại có chút thời gian, tôi báo cáo cho lão ca nghe tình huống huyện Hoa Hải, tôi vừa mới làm ra bản kế hoạch năm năm cho huyện Hoa Hải, lão ca xem trước, sau đó chúng ta nói chuyện.

Tô Mộc nói ra.

- Tốt!

Bàng Chấn Kỳ phân phó, Tương Hoài Bắc tạm thời không quan tâm nữa, toàn tâm bắt đầu lắng nghe Tô Mộc báo cáo. Đừng nói Tương Hoài Bắc hiện tại thật sự là nghe vào, đối với tình huống huyện Hoa Hải hắn cũng rất coi trọng. Phải biết rằng Tương Hoài Bắc có chuyện đắc ý nhất chính là mang huyện Hoa Hải toàn quyền uỷ quyền cho Tô Mộc. Chỉ cần hắn dám giày vò, Tương Hoài Bắc sẽ ở trong thành phố tiến hành ủng hộ.

Thời điểm Tô Mộc rời đi, đạt được Tương Hoài Bắc cam đoan, chỉ cần Tô Mộc buông tay lớn mật đi làm, chuyện còn lại không cần quan tâm tới.

- Xem ra mình phải chế tạo hệ thống thuộc về mình, cho dù là theo sau Trịnh bí thư, mình cũng không thể bị Bàng Chấn Kỳ nắm mũi dẫn đi. Về phần nói tới Bàng Hải Triều...

Tương Hoài Bắc trong nội tâm suy nghĩ thời điểm, dương thái đã đi tới.

- Chủ tịch Tương, chủ tịch huyện Tô đã trở về.

- Dương Thái, anh có biết Bàng Hải Triều không?

Tương Hoài Bắc hỏi.

- Bàng Hải Triều? Công tử của Bàng bí thư sao? Biết rõ.

Dương Thái trả lời.

- Nói người này đi.

- Vâng! Bàng Hải Triều là tổng giám độc tập đoàn Bàng thị, tập đoàn này tại thành phố Tây Phẩm còn gọi là nhà xưởng tập thể, nhưng thật muốn nói thì nhà xưởng có vấn đề...

Tô Mộc yên tĩnh ngồi trong xe trở về huyện Hoa Hải. Trong khi nói chuyện Tương Hoài Bắc đã làm cho Tô Mộc quên mất nỗi lo về sau, tin tưởng Tương Hoài Bắc nhất định sẽ biết làm sao đối mặt Bàng Chấn Kỳ. Về phần nói đến đáy lòng Bàng Chấn Kỳ nghĩ như thế nào, chuyện này không quan hệ tới hắn. Nếu hắn thật bao che cho Bàng Hải Triều, Tô Mộc tuyệt đối không tha thứ.

Tập đoàn Bàng thị này đi nơi nào làm ầm ĩ ta mặc kệ, nhưng mà không nên nhảy vào ba phần đất của ta. Ta vất vả kiến tạo ra cục diện này, tuyệt đối không thể bởi vì ngươi mà hủy diệt.

- Chủ tịch huyện, phía trước hình như có chuyện không may.

Thời điểm xe chạy tới thành phố Tây Phẩm thì dừng lại, Đoạn Bằng nhìn qua phía trước nói một câu.

Thời điểm này là lúc náo nhiệt nhất trong ngày, mà trên đường phố phồn hoa trước mặt, cả con đường đã bị chặn lại, thời điểm này Tô Mộc muốn quay đầu lại cũng không được, bởi vì xe đằng sau cũng đã chặn kín đường.

Chẳng lẽ có tai nạn xe cộ sao?

Tô Mộc nghĩ vậy, bắt đắc dĩ lắc đầu, lái xe trên đường sợ nhất là tai nạn xe cộ. Cho dù ai đúng ai sai, hậu quả không ai muốn gánh cả.

- Cảnh sát giao thông thành phố Tây Phẩm đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng đứng ở nơi đó, vì sao không đi giải quyết?

Đoạn Bằng lầm bầm.

Cảnh sát giao thông?

Tâm tư Tô Mộc khẽ động, không có nhớ lầm thì Tương Hoài Bắc được phân công quản lý có giao thông. Chuyện trước mắt có thể ảnh hưởng tới Tương Hoài, cho nên Tô Mộc mới nghĩ tới có nên đi xem một chút hay không.

Nghĩ vậy, Tô Mộc cũng không chần chờ, đẩy cửa xuống xe, Sở Tranh nhanh chóng đi theo phía sau, Đoạn Bằng ngược lại lưu trong xe, chỉ cần giao thông khơi thông thì hắn sẽ lái xe rời đi.

Sau khi Tô Mộc đến gần nhìn qua phía này, phát hiện trước mắt đúng là hiện trường tai nạn xe cộ. Người bị thương chắc đã được đưa tới bệnh viện, nhưng chiếc xe hơi vẫn đang đậu lại, một nam tử trung niên trên mặt trầy da nhưng không có vết máu, nhưng mà thần sắc cực kỳ tức giận

Trên mặt đất có vết máu, cho nên người bị thương là người hoàn toàn khác. Bên cạnh chiếc xe này là một chiếc xe khác

Chiếc xe này là một chiếc Audi màu đen, đèn đầu xe có dấu vỡ, nhưng cũng không có bao nhiêu hư hao. Hai cảnh sát giao thông đứng đó, trên mặt mang theo thần thái nghiền ngẫm.

- Đi ra! Đụng người còn không đi ra, tính toán cái gì đó! Như thế nào? Thật sự nghĩ vừa rồi mày cho thấy thân phận, có thể không quan tâm sao? Làm quan thì giỏi lắm sao? Đi ra nói cho tao nghe? Mày không phải cục trưởng công an huyện lân cận sao? Có liên quan gì tới tao chứ?

- Cha tao hiện tại được đưa tới bệnh viện rồi, trách nhiệm sự cố là do mày. Bọn mày ngay cả đi xuống nói xin lỗi cũng không có, bọn mày muốn làm cái gì? Chẳng lẽ làm quan thì có thể tùy ý làm bậy sao?

- Tôi nói hai cảnh sát giao thông này làm cái gì vậy? Việc này trách nhiệm là ai, chẳng lẽ các người không nhìn ra sao? Thực nhìn không ra sao, không phải còn có máy giám sát hay sao? Nếu các người cho rằng máy giám sát hư hỏng, đi, cửa hàng bên kia còn có cameras, lại nói sự cố rõ ràng như vậy, cần tốn sức lắm sao? Nhanh chóng giải quyết đi! Các ngươi thấy người ta làm quan thì không dám quản sao?

...

Thì ra là như vậy!

Kỳ thật đúng như nam nhân kia nói, sự cố trước mặt nhìn sơ qua là biết rõ, đây là trách nhiệm của xe Audi, nhưng cảnh sát giao thông đứng đó không xử lý, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nói người ngồi trong xe là quan chức?

Ai đang ngồi bên trong?

Quyền uy lớn như thế?

Phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ nói không biết thì không có phiền toái hay sao? Cứ như vậy một hồi nữa Tô Mộc tin tưởng khẳng định đã có người chọc chuyện này đưa lên mạng. Nếu như sớm đi ra giải quyết, không phải sẽ không có chuyện này. Xem chừng hiện tại cho dù muốn ra cũng không tùy tiện đi ra được, là cục trưởng cục công an huyện?

Nếu thật là cục trưởng cục công an, làm ra chuyện như thế mà không dám gánh trách nhiệm, rõ ràng là biết pháp phạm pháp.

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, chuyện này chắc chắn biến thành chuyện lớn. Cộng thêm trên mạng hiện tại thường chọc ra chuyện quan chức tham ô và làm càn.

Trong tình huống như vậy, trong lòng mọi người đều không tự chủ sinh ra tâm lý thù quan chức. Đụng người mà vẫn ngồi trong xe Audi không ra, quần chúng vây xem bắt đầu reo hò.

- Tô Mộc, thật là anh?

Ngay vào lúc Tô Mộc chuẩn bị yên lặng theo dõi kỳ biến, sau lưng đột nhiên có một người đi tới, vỗ vai Tô Mộc, nhìn thấy đúng là Tô Mộc thì bắt đầu tươi cười vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.