Chương trước
Chương sau
Trực giác của nữ nhân là đòn sát thủ nguy hiểm nhất, vì ngươi không biết khi nào bọn họ sẽ nói ra lời gì. Ngươi cảm thấy đó đã là động tác che giấu hoàn mỹ nhất, nhưng phần nữ giới, dù nữ nhân này không đáng tin cũng có thể dễ dàng nhìn thấu ngươi. Khiến người nổi điên là trực giác này không có lý tính gì hết.

Điều quan trọng nhất ở chỗ trực giác của nữ nhân không phân biệt tuổi lớn hay nhỏ.

Huyên Huyên cười hỏi:

- Đại thúc quen tỷ tỷ kia đúng không?

Tô Mộc sửng sốt:

- Cái gì?

Tưởng Mạn La nhướng đuôi mày liếc hướng bàn bên, nhìn chằm chằm Liễu Linh Lỵ:

- Đừng giả ngu, con nít như Huyên Huyên còn nhìn ra không thích hợp, ngươi làm bộ làm tịch vui lắm sao? Ngươi dám nói không quen nữ nhân kia?

- Quen!

Tô Mộc không hề che giấu, bình tĩnh nói:

- Ta quen nữ nhân kia, nàng tên Liễu Linh Lỵ, là bí thư thiếp thân của thư ký huyện ủy huyện Hoa Hải chúng ta.

Huyên Huyên cười nói:

- Thì ra là kẻ địch.

Tô Mộc nhìn Huyên Huyên chằm chằm, hắn đã chết lặng cô bé này cứ hay ra tiếng kinh người:

- Kẻ thù gì đâu, trong đầu Huyên Huyên chứa cái gì vậy?

Huyên Huyên vặc lại:

- Sao không phải là kẻ thù được? Ai chẳng biết huyện trưởng và thư ký huyện ủy là hai nhóm người? Cho nên bí thư của người ta dĩ nhiên là kẻ thù của đại thúc. Đại thúc đừng nói vi ta là có hứng thú với bí thư mỹ nữ của người ta? Ta nói này đại thúc, dù có hứng thú cũng nên xem tình huống, bên cạnh người ta đã có người, không bằng đại thúc chơi với Mạn La tỷ tỷ của ta còn hơn.

Tô Mộc và Tưởng Mạn La cùng hét lên:

- Im miệng!

Nếu để mặc Huyên Huyên nói tiếng không biết cái miệng nhỏ sẽ tuôn ra thứ gì, mỗi câu đều làm người ta áp lực.

- Xem đi, rất có ăn ý.

Huyên Huyên vội cầm đũa lên:

- Ta ăn cơm, ăn cơm!

Dù nam nhân cả thế giới chết hết thì ta cũng không chọn hắn! Tưởng Mạn La không biết địch ý này từ đâu nảy ra, nhưng nàng nhìn Tô Mộc là gai mắt rồi.

Tô Mộc thầm nghĩ: Đẹp thì đẹp thật, nhưng gai rất độc!

Nam nhân kia rốt cuộc là ai?

Tuy Tô Mộc đang dỗi với Tưởng Mạn La nhưng chuyện nên suy nghĩ vẫn phải động não. Tô Mộc không phải loại người nhỏ nhen nhưng cũng phải coi tình huống gì. Ví dụ về mặt nữ nhân thì Tô Mộc đặc biệt hẹp hòi. Đúng vậy, ngày trước Tô Mộc ở cùng Liễu Linh Lỵ là vì sai sót ngẫu nhiên, nhưng hắn đã nói với nàng rồi: Nếu nàng muốn rời đi thì tùy, miễn nàng nói ra thì hắn chấp nhận hết.

Nhưng Liễu Linh Lỵ đã nói gì? Nàng nói ba hoa chích chòe, gì mà cả đời sẽ không rời xa Tô Mộc. Giờ thì sao? Quay người lại biến thành như vậy, làm ra chuyện thế này. Đừng nói nam nhân kia là anh trai họ hàng gì đó, nếu đúng vậy làm sao gã có ánh mắt bọn họ? Nhìn là thấy ghét rồi.

Bên tai Tô Mộc vang lên một thanh âm, là Tưởng Mạn La ung dung hỏi:

- Có phải đang suy nghĩ nam nhân kia là ai không?

Tô Mộc kinh ngạc hỏi:

- Nàng biết sao?

Tưởng Mạn La lộ biểu tình giận dữ nói:

- Ta chẳng những biết còn rất rành. Trong Tây Phẩm thị có nhiều người bị bộ dạng của hắn lừa bịp nhưng ta là số ít người biết rõ con người của hắn.

Tô Mộc hỏi dồn:

- Nghĩa là sao?

Tưởng Mạn La lạnh lùng nói:

- Hắn tên Bàng Hải Triều, giờ đã nghĩ ra gì chưa?

Bàng Hải Triều? Họ Bàng, không lẽ...?

Lòng Tô Mộc máy động hỏi:

- Chẳng lẽ là nhi tử của Bàng lão bản?

- Đúng là hắn!

Tưởng Mạn La không kiềm được lòng tức giận, dù nàng cố kiềm chế âm điệu nhưng câu nói toát ra khí lạnh rất đậm.

- Bàng Hải Triều là nhi tử của Bàng Chấn Kỳ, có lẽ ngươi không biết rõ ràng. Bàng Chấn Kỳ có một nhi tử, một nữ nhi. Bàng Hải Triều làm con của Bàng Chấn Kỳ là tiểu nhân điển hình khẩu phật tâm xà. Ỷ vào quyền thế của cha mình mở một công ty, bình thường Bàng Hải Triều hay chơi đùa đủ loại nữ giới.

Tưởng Mạn La tạm dừng, tiếp tục bảo:

- Ngươi không biết đâu, Bàng Hải Triều rất biến thái. Hắn có một sở thích là nữ nhân nào bị hắn chinh phục sẽ chụp hình, quay phim lại, cất giữ một cái quần lót của đối phương.

Khụ khụ!

Nghe câu này làm Tô Mộc ho khan, liếc trộm Huyên Huyên, thấy cô bé không có phản ứng gì làm hắn khó hiểu.

Tưởng Mạn La thản nhiên nói:

- Đừng nhìn Huyên Huyên, lúc trước Huyên Huyên đã nghe ta nói về tên cặn bã này. Ngươi nên biết cái loại cặn bã này phải vạch rõ bộ mặt thật của hắn mới là bảo vệ thích đáng, cứ che giấu Huyên Huyên, lỡ ngày nào đó bị hắn lừa bịp mới là chuyện đáng buồn nhất.

Đây là đạo làm người của Tưởng Mạn La.

Với Tưởng Mạn La không có kiểu che đậy, giấu diếm không bằng nói rõ ràng sự việc, phô bày ra hết mới là cách giáo dục chính xác.

Sự thật chứng minh cách giáo dục thế này rất thành công với Huyên Huyên, ánh mắt cô bé nhìn Bàng Hải Triều tràn đầy khinh thường.

Nhi tử của Bàng Chấn Kỳ?

Lại là một tên công tử bột, nhưng tại sao Liễu Linh Lỵ quen thuộc với Bàng Hải Triều như vậy? Nếu bảo Liễu Linh Lỵ hoàn toàn không biết con người của Bàng Hải Triều như thế nào thì Tô Mộc tuyệt đối không tin. Liễu Linh Lỵ khôn ngoan biết mấy, sao có thể không rõ ràng? Một chút dấu vết nàng còn lần mò được.

Lý Tuyển là người của Bàng Chấn Kỳ!

Nếu vậy Bàng Hải Triều tới đây trước không chừng có ẩn ý khác?

Các ý tưởng phức tạp tràn ngập trong lòng Tô Mộc, hắn thầm suy tư. Bên kia không khí trò chuyện rất vui. Như Tưởng Mạn La nói, người này là Bàng Hải Triều, nhi tử của Bàng Chấn Kỳ. Không khoa trương khi nói Bàng Hải Triều là đại thiếu gia số một trong Tây Phaảm thị.

Bàng Hải Triều ngồi trong tiệm nhưng không cách nào chịu nổi không khí nơi đây, phàn nàn:

- Linh Lỵ, nàng xá định tiếp tục ở lại huyện thành nhỏ rách nát này sao? Nhìn xem cuộc sống hiện tại của nàng thế nào? Làm bằng hữu, ta cảm thấy điều này không công bằng với nàng. Muốn ăn cơm chỉ có thể đến chỗ như vậy, hoàn toàn không xứng với nàng trời sinh lệ chất. Ta vẫn giữ câu nói cũ, miễn nàng muốn thì bây giờ ta sẽ điều nàng đi ngay. Tất cả cơ quan thị trực Tây Phẩm thị mặc nàng chọn, miễn nàng muốn thì chúng ta có thể vào bất cứ đâu.

Háo sắc là tật của Bàng Hải Triều, nhưng so với háo sắc thì thói quen sạch sẽ càng nặng hơn. Bàng Hải Triều đi theo Liễu Linh Lỵ vào đây ngồi đã là rất nể mặt nàng, nếu không gã tuyệt đối không bao giờ vào nơi chốn như vậy, dơ bẩn muốn chết.

Liễu Linh Lỵ cười mỉm chi:

- Hải Triều, ta biết những gì ngươi nói nhưng yên tâm, lhiện tại ta công tác tại đây rất thích. Ta xin nhận ý tốt của Hải Triều, chờ khi nào ta thật sự không muốn công tác tại đây thì nhất định sẽ đến nhờ Hải Triều hỗ trợ.

Bàng Hải Triều gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt.

Làm ngụy quân tử, thiên phú diễn kịch của Bàng Hải Triều cao siêu không ai sánh bằng. Ví dụ bây giờ, Bàng Hải Triều rất muốn kéo Liễu Linh Lỵ lên giường nhưng gã luôn kiềm chế dục vọng.

Chính vì Bàng Hải Triều kiềm chế nên Liễu Linh Lỵ mới yên tâm về gã. Nói ra thì hai người quen nhau cũng do tình cờ, Lý Tuyển mang Liễu Linh Lỵ đến nhà Bàng Chấn Kỳ bái phỏng, qua đó quen Bàng Hải Triều.

Từ khi đó Bàng Hải Triều và Liễu Linh Lỵ liên lạc với nhau, qua lại riết rồi thân. Có nhiều chuyện Liễu Linh Lỵ nhờ vào Bàng Hải Triều mới làm được.

Quan trọng nhất là Lý Tuyển giữ thái độ ủng hộ chuyện này, nàng cho rằng miễn Liễu Linh Lỵ nắm chặt Bàng Hải Triều trong lòng bàn tay thì về sau công tác của nàng trong huyện Hoa Hải rất có lợi.

Khi Bàng Hải Triều tới đây, Lý Tuyển kêu Liễu Linh Lỵ tiếp đón gã cũng vì vậy. Đương nhiên nếu trong lòng Liễu Linh Lỵ ghét Bàng Hải Triều thì đã không đồng ý dễ dàng. Loại chuyện này không thể cứ chết một quyết định, nhìn vẻ mặt Liễu Linh Lỵ là biết nàng có ấn tượng không tệ với Bàng Hải Triều.

Huyên Huyên nhỏ giọng nói:

- Cá mè một lứa!

Tô Mộc nhíu mày hỏi:

- Cái gì?

Huyên Huyên khinh thường nói:

- Ta nói bọn họ cá mè một lứa, nữ nhân kia nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì nếu không tại sao uống rượu với Bàng Hải Triều nhiều như vậy? Uống rượu trắng, mới chốc lát hai người đã uống cạn một bình. Chẳng lẽ nàng ta không sợ uống say rồi bị Bàng Hải Triều giở trò sao? Nên biết nữ nhân không uổng say thì nam nhân không có cơ hội.

Tô Mộc rất muốn bênh vực Liễu Linh Lỵ, nhưng lời đến bên miệng khó thoát khỏi môi. Nói gì với họ đây, Liễu Linh Lỵ là nữ nhân của hắn sao? Câu này thật ngây thơ, Tô Mộc không gánh nổi hậu quả khi nói câu đó. Huống chi Tô Mộc phủ nhận lời bình luận của Huyên Huyên được sao? Bình rượu trắng kia uống ngay trước mặt hắn, khi Liễu Linh Lỵ ở chung với Tô Mộc thì chưa bao giờ uống rượu.

Ta không biết uống rượu, cũng không thể uống!

Tô Mộc nhớ lúc trước Liễu Linh Lỵ từng nói câu đó, cho hắn một lý do, giờ hắn thấy nhói lòng. Chẳng lẽ những gì hắn làm là công dã tràng? Không lẽ lúc trước những gì Liễu Linh Lỵ làm với hắn là hư tình giả ý sao? May mắn giữa hai người trừ quan hệ xác thịt ra không tiếp xúc thứ khác.

Xem ra về sau hắn phải chú ý kỹ mặt này, nếu gục ngã tại đây thì cực kỳ oan uổng.

Tưởng Mạn La nhỏ giọng nói:

- Bọn họ sắp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.