Chương trước
Chương sau
Mạnh Vi Khiêm thật tình không dám tiếp lời Lý Tuyển, nếu nói tiếp nghĩa là gã sẽ đối địch với toàn quan trường huyện Hoa Hải. Chuyện này là thế nào? Rõ ràng Lý Tuyển đào cái hố to cho Mạnh Vi Khiêm, gã phải nhảy vào trong. Lý Tuyển nhà ngươi mơ rất đẹp, muốn thay đổi khái niệm chứ gì? Ta tuyệt đối không mắc mưu.

Trong khi Mạnh Vi Khiêm đang định mở miệng thì điện thoại di động của Tô Mộc rung nhẹ. Tô Mộc thật tự nhiên cầm lên liếc mắt qua, biểu tình bình tĩnh lại.

Trước khi Mạnh Vi Khiêm kịp nói gì Tô Mộc đã thản nhiên nói:

- Ta nói hai câu được không?

Tô Mộc muốn làm cái gì?

Khi Tô Mộc lên tiếng, mọi người cùng nhìn sang hắn. Tất cả nhìn Tô Mộc, chờ đợi hắn mở miệng. Ai đều biết hội thường ủy huyện ủy hôm nay đừng thấy Tư Mã Sơn và Mạnh Vi Khiêm cãi chí chóe, thật ra làm chủ là người trước mắt đây. Nhưng không biết thái độ của Tô Mộc là gì?

Lý Tuyển gằn giọng hỏi:

- Tô huyện trưởng muốn nói cái gì?

Bởi vì lúc trước không thành công giao lưu với Tô Mộc nên lúc này Lý Tuyển lười che giấu thái độ.

Hơn nữa làm như vậy khiến người khác biết thái độ của nàng, suy xét xem có nên tiếp tục đi theo bước chân Tô Mộc không.

Tô Mộc tuyên bố kinh người:

- Ta muốn nói là ta không đồng ý lời Tư Mã Sơn bộ trưởng vừa nói, cũng không công nhận ý kiến của Lý thư ký. Ta có ý kiến khác!

Trò hay sắp mở màn!

Phùng Thiên Hào từ ngồi thoải mái bỗng chốc ngồi thẳng dậy. Trong hội thường ủy huyện ủy gần đây Phùng Thiên Hào chưa từng phát biểu ý kiến gì, nhưng không có nghĩa là gã không có cách nghĩ khác. Bo bo giữ mình là thái độ hiện tại của Phùng Thiên Hào, gã không muốn đối đầu với Tô Mộc nhưng không ngại nhìn hắn ngậm bồ hòn.

Nét mặt Lý Tuyển sa sầm. Nàng biết Tô Mộc sẽ nêu ý kiến phản đối nhưng không ngờ hắn làm với thái độ mạnh mẽ đến vậy. Mặc dù điều này không làm trái quy định, dù sao đảng chú trọng dân chủ, ngươi không thể không cho Tô Mộc nói chuyện đi? Nếu làm trò đó thì Lý Tuyển cũng hết thời.

Dây thần kinh căng thẳng của Mạnh Vi Khiêm thả lỏng, gã biết Tô Mộc mà ra tay là sẽ không rụt tay về. Chưa từng có ai làm gì được Tô Mộc, chắc chắn hắn sẽ kéo về tình hình có lợi phe mình.

- Trọng điểm nghị luận hôm nay của chúng ta là vụ án cái chết của Địch Kiến Lôi, ta tin tưởng những người ngồi ở đây đều đồng ý điều này phải không? Thế thì tiếp theo là tập trung vào việc xử lý vụ án thế nào. Về vấn đề này, ta không hiểu tại sao phải gióng trống khua chiêng mở hội thường ủy huyện ủy làm gì, có cần thiết không?

Ánh mắt Tô Mộc hờ hững liếc qua toàn trường, hấp dẫn ánh mắt mọi người vào mình rồi từ tốn nói:

- Giết người đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thế nào? Chẳng lẽ đến huyện Hoa Hải chúng ta thì có thay đổi sao? Ban lãnh đạo huyện Hoa Hải chúng ta khác với những địa phương khác sao? Không tuân theo pháp luật?

Mỗi câu Tô Mộc nói ra chui vào tai mọi người làm rung động từng thớ thịt.

- Ta không biết Tư Mã Sơn bộ trưởng căn cứ vào cái gì mà làm ra quyết định xử lsay như vậy. Lẽ nào bộ trưởng không biết nếu công bố quyết định xử lý ra ngoài sẽ gây xao động như thế nào sao? Khuyên can? Tư Mã Sơn bộ trưởng cho rằng lý do này có thể đứng vững được?

- Tô huyện trưởng, ta...

Tô Mộc ngắt lời Tư Mã Sơn, không chút nể mặt, hắn lạnh nhạt nói:

- Ta gì mà ta! Tư Mã Sơn, ta muốn biết cán bộv như Lâm Canh làm sao qua được nội bộ xét duyệt của bộ tổ chức huyện ủy các ngươi? Tư tưởng đạo đức của loại người này rõ ràng có vấn đề, dám làm không dám nhận, còn muốn hủy diệt chứng cứ. Biết không? Vừa rồi Lâm Canh đã nhận tội mọi chuyện!

- Lâm Canh thừa nhận hắn và Lâm Tân ra tay đánh chết Địch Kiến Lôi, nói vị trí chỗ hiểm chết người giống y như pháp y giám định. Lâm Canh còn dính líu đến làm giả chứng nhận, ngụy tạo ca bệnh Địch Kiến Lôi có bệnh tim bẩm sinh.

- Tư Mã Sơn, ngươi là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy, ngươi nói cho ta nghe xem, cán bộ lãnh đạo như vậy làm sao ngồi vào chức khoa trưởng được? Còn phụ trách xét duyệ những cán bộ lãnh đạo khác?

Tư Mã Sơn nghẹn lời:

- Ta...

Tư Mã Sơn thật không ngờ Lâm Canh vội vàng cung khai. Nếu Tô Mộc đã nói là Lâm Canh khai rồi thì chắc chắn là đúng, chuyện này không làm giả được. Lâm Canh chết tiệt, uổng công ta ở đây tìm cách chùi đít cho ngươi, sao bên ngươi không chống đỡ được vậy? Giờ làm ta không leo xuống được!

Tư Mã Sơn cứng người không biết làm sao.

Lý Tuyển xen lời:

- Tô huyện trưởng từ đâu nghe chuyện Lâm Canh cung khai? Cho dù là cung khai thì trình tự có hợp pháp không?

Tô Mộc trào phúng hỏi lại:

- Ý của Lý thư ký là trong quá trình thẩm vấn Lâm Canh, hệ thống công an huyện Hoa Hải chúng ta có hành vi nào vi phạm không? Nếu ta không nhớ lầm thì vừa rồi Lý thư ký có nói phải tin tưởng tràn đầy cán bộ lãnh đạo huyện chúng ta, không ngờ Lý thư ký không tin các đồng chí huyện cục công an như vậy.

Lý Tuyển vội nói:

- Ta không có ý đó!

Lý Tuyển đột nhiên có cảm giác mua dây buộc mình.

Các thường ủy huyện ủy khác đều chú ý lắng nghe Tô Mộc nói chuyện. Trước kia Tô Mộc lên tiếng nhưng không mạnh mẽ như bây giờ, là chuyện gì khiến hắn dõng dạc công khai tuyên chiến?

Thật sự chỉ vì vụ án cái chết của Địch Kiến Lôi sao?

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Lý thư ký tốt nhất là không có ý đó, vì nếu không các đồng chí công an anh dũng chiến đấu ở tuyến đầu sẽ thấy lạnh lòng. Còn về vấn đề Lý thư ký vừa hỏi, ta cho rằng không cần nghĩ nhiều. Vì đây không phải chứng cứ có được khi thẩm vấn Lâm Canh mà đúng lúc bấy giờ có người ở hiện trường đã ghi hình lại lúc xảy ra chuyện. Hình ảnh rất rõ ràng, dù Lâm Canh muốn chối cãi cũng không được, cho nên trước chứng cứ như sắt kia Lâm Canh phải cúi đầu thừa nhận.

Còn có quay phim?

Nếu đúng là có thì ngươi lấy ra sớm, nói sớm giùm đi, hại chúng ta treo tim treo gan suốt nửa ngày. Nếu thật sự có thứ đó thì chắc chắn là vấn đề của Lâm Canh, Lâm Tân, bọn họ dính líu giết người là chuyện không có đường lật lại, nên làm gì thì làm thế đó.

Giờ Lý Tuyển không biết nên nói cái gì, nàng hung trợn lườm Tư Mã Sơn, ôm cục tức.

Tô Mộc không định nhẹ nhàng buông xuống. Sự việc đã phát triển đến bước này, hắn không định chừa bất cứ tình cảm gì cho Lý Tuyển. Dù sao người bên ngoài đã biết Tô Mộc muốn xuống tay với bộ tổ chức huyện ủy, huyện kỷ ủy, vậy thì chính thức tấn công đi.

- Tô Mộc là khoa trưởng bộ tổ chức huyện ủy, Lâm Tân là khoa trưởng huyện kỷ ủy. Hai người đều là cán bộ lãnh đạo của quốc gia, là người biết pháp, nhưng xem hành vi của bọn họ như thế nào? Dẫn người đánh Địch Kiến Lôi đến chết, hành vi ác liệt cỡ nào? Hành vi như vậy sao thoát khỏi pháp luật chế tài được? Ta không hiểu, người như thế mà còn được vài đồng chí của chúng ta nói ẩu nói tả bênh vực bọn họ, nói giúp cho họ. Trong lòng các người nghĩ như thế nào? Không lẽ cán cân trong lòng các người là nghiêng sao?

- Có lẽ các người chưa biết, trong chuyện này quan trọng hơn là Lâm Tân khiến xã hội đen như Lâm Tam Sơn dẫn người đi Địch gia lĩnh cướp xác. Các đồng chí! Cướp xác đấy! Các người có tưởng tượng được chuyện này xảy ra trong xã hội hiện địa không?

- Nếu nói như vậy đã đủ nghiêm trọng thì điều ta muốn nói là trong sự kiện cướp xác, ban lãnh đạo trấn chính phủ trấn uy Lâm gia trấn bất lực càng đáng xấu hổ hơn! Sau khi sự việc xảy ra, Lâm Thịnh Đức là trưởng trấn chẳng những không đến nơi, ngược lại trong khi đi làm công khai không làm tròn trách nhiệm, biết hắn đang làm gì không? Hắn mua vui trong nhà một quả phụ Lâm gia trấn!

- Chỉ có một mình Bạch Lãng thư ký đảng uy Lâm gia trấn! Khi Bạch Lãng dẫn người đi tìm Lâm Thịnh Đức có biết Lâm Thịnh Đức nói gì không? Lâm Thịnh Đức nói trong huyện có người của hắn, công nhiên chống đối chấp pháp! Đây là hành vi thế nào? Là ai chống lưng cho Lâm Thịnh Đức? Là ai cho Lâm Thịnh Đức lá gan như vậy? Đơn giản là không làm tròn trách nhiệm sao? Lâm Thịnh Đức còn liên can đến việc tham gia vụ cướp xác nghiêm trọng này, Lâm Tam Sơn đã chỉ chứng. Toàn sự kiện do Lâm Thịnh Đức và Lâm Tân ra lệnh nên hắn mới làm.

Thanh âm leng keng mạnh mẽ vang vọng trong phòng họp huyện ủy. Mỗi vị thường ủy huyện ủy nghe Tô Mộc nói xong đầu óc xoay chuyển nhanh, không ngừng phân tích tiến triển tiếp theo ẩn giấu trong đó. Nhưng suy nghĩ của mỗi người là chuyện này sắp gây lớn đây.

Ôn Lê là phó thư ký chuyên phụ trách đảng quần huyện ủy, khi nghe Tô Mộc nói xong tâm tình rất kích động. Vì trước đó Bạch Lãng đã báo cáo cho Ôn Lê, nói Tô Mộc sẽ lo vụ này. Ôn lê tưởng tượng nếu Tô Mộc ra tay là gã sẽ có thể vươn tay vào bộ tổ chức huyện ủy, trợ giúp Bạch Lãng mở rộng tình hình Lâm gia trấn. Ôn Lê thầm rục rịch.

Tô Mộc tạm dừng, bưng tách trà trước mắt lên từ tốn nhấp môi. Hiện tại Tô Mộc đã nắm giữ tiết tấu nguyên cuộc họp, hắn biết rõ lời vừa nói có sức xuyên thấu mạnh cỡ nào. Điều bây giờ Tô Mộc cần làm không phải thuận thế tiếp tục mà là cho mọi người không gian giảm xóc, để bọn họ từ từ sửa sang lại.

Vì sao chuyện này dính dáng đến Lâm Thịnh Đức?

Lâm Thịnh Đức là người của ai? Là Lý Tuyển trước kia nêu tên đề bạt, là đã qua bộ tổ chức huyện ủy kiểm tra. Lâm Thịnh Đức mới được đề bạt hai tháng, Tô Mộc chĩa mũi dùi vào hướng này lẽ nàom uốn trở mặt với bộ tổ chức huyện ủy?

Tim Tư Mã Sơn đập nhanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.