Chương trước
Chương sau
Trước mắt chuyện xảy ra ở huyện Hoa Hải, cho dù như thế nào cũng không che giấu được. Với tư cách thư ký của Tô Mộc, Sở Tranh biết rõ chấm dứt cuộc hẹn, vội vàng nói rõ tình huống của chuyện này, mà bắt đầu chờ Tô Mộc ở nơi đây. Về phân Đoạn Bằng vội vàng làm việc cho Tô Mộc, cho nên tạm thời còn không có khả năng tới.

- Chủ tịch huyện!

Sở Tranh nói.

Thời điểm này bầu trời mưa to như trút nước, mưa không ngừng rơi xuống, giống như muốn rửa sạch tất cả tội ác. Cả bầu trời u ám tối tăm, cho dù tâm tình tốt cũng bị hoàn cảnh ảnh hưởng.

- Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc ngồi trong xe trầm giọng nói ra.

- Chủ tịch huyện, chuyện là như thế này...

Sở Tranh nói tới chuyện Trương Ổn trong văn phòng của Lý Tuyển, cũng phản ánh rõ Trương Ổn lúc trước thật không dám nói dối, là nói một năm một mười rõ ràng. Kỳ thật chuyện này khi đó có nhiều người nhìn thấy, hiện tại duy nhất có chút xoắn xuýt chính là nguyên nhân cái chết của Địch Kiến Lôi.

Là hành hung chết?

Là bệnh đột tử chết?

Đây là điểm mấu chốt cần làm rõ ràng, cho dù thế nào cũng phải tìm ra nguyên nhân cái chết.

- Chương Duệ không có phái pháp y tới khám nghiệm sao?

Tô Mộc hỏi.

- Chương cục đã phái người đi, nhưng mà đám người Địch gia lĩnh chết sống không cho khám nghiệm tử thi. Bọn họ suy nghĩ cần một công đạo, trong đầu nghĩ rằng người cũng đã chết rồi, lại giải phẫu thi thể chính là không tôn trọng với người đã chết!

Sở Tranh nói ra.

- Quả thực chính là cổ hủ!

Tô Mộc quát lạnh nói:

- Người cũng đã chết, nếu như không khám nghiệm tử thi thì làm sao tìm ra nguyên nhân cái chết là gì? Còn dám cản trở cảnh sát phá án, yêu cầu một công đạo. Công đạo làm cái gì? Bọn họ muốn công đạo là thế sao?

- Chủ tịch huyện, hiện tại gọi cho Chương cục, bảo anh ta phái người khám nghiệm tử thi chứ?

Sở Tranh thấp giọng hỏi.

- Tôi...

Còn không có đợi Tô Mộc đưa ra quyết định, điện thoại của hắn reo vang lên, là điện thoại của Đoạn Bằng gọi qua.

- Bằng tử, như thế nào rồi?

- Chủ tịch huyện, chuyện có phiền toái. Ngay vừa rồi một đám người xông vào Địch gia lĩnh, người cầm đầu chính là gia hỏa Lâm Tam Sơn, bọn họ là người của trấn Lâm Gia, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là cướp đoạt thi thể Địch Kiến Lôi!

Đoạn bằng gấp giọng nói.

- Cái gì?

Tô Mộc sau khi nghe nói xong, thần tình trên mặt đã âm trầm đáng sợ, chuyện này tính toán là cái gì? Quả thực chính là không kiên nể gì cả, coi trời bằng vung! Cướp đoạt tử thi của người khác làm gì? Hủy thi diệt tích sao? Chẳng lẽ không biết làm như vậy là bị người ta nắm thóp? Chuyện này ngu xuẩn cỡ nào, kẻ nào điên cuồng mới làm ra điểm này.

- Tình thế hiện tại như thế nào?

- Người Địch gia lĩnh đã thức dậy, Lâm Tam Sơn đã xông ra, mặc dù nói là có mấy người chạy thoát, nhưng nhưng vẫn đang bị giam lại mấy tên. Thi thể Địch Kiến Lôi vẫn còn đặt trong linh đường, ngược lại không có ai chết cả, nhưng mà trọng thương không ít. Người thân Địch Kiến Lôi là Lưu Hân Lệ cùng Địch Hữu Chí bị trọng thương! Còn có Địch gia lĩnh lão trưởng thôn Địch Nhân Thành cũng bị thương không nhẹ, thời điểm này đang hiệu triệu người trong thôn chuẩn bị trước chiến đấu!

Đoạn Bằng nói ra.

Chuẩn bị trước chiến trước?

Đoạn Bằng đã nói như vậy, như vậy chắc chắn không phải vô căn cứ. Đừng tưởng rằng không có khả năng này, nếu như Địch Nhân Thành quyết định, người Địch gia lĩnh sẽ lao ra như ong vỡ tổ, sẽ đi thẳng tới trấn Lâm Gia. Khi đó tính chất sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều.

Nếu chuyện như vây xảy ra, còn muốn giảm ảnh hưởng là khó khăn cỡ nào!

Đáng chết nhất là Lâm Canh Lâm Tân, việc này nếu như các ngươi nói không có vấn đề, ai mà tin? Có biết cử động này rất điên rồ hay không sẽ gây cho huyện Hoa Hải bao nhiêu tổn thất to lớn?

- Bằng tử, những kẻ đào tẩu có biết ở đâu hay không?

Tô Mộc hỏi, nếu Đoạn Bằng đã ở Địch gia lĩnh, việc này tuyệt đối không thể để nó xảy ra được.

- Chủ tịch huyện, người của chúng ta phân thành hai phần, một phần giám thị Lâm Canh Lâm Tân, còn lại đi ta tới Địch gia lĩnh. Đám người Lâm Tam Sơn chạy thoát tổng cộng mười mấy người, tất cả tụ tập ở lò gạch bỏ hoang tại ngoại ô huyện. Chủ tịch huyện muốn động thủ sao? Chúng ta có tuyệt đối tự tin, có thể trong vòng năm phút đồng hồ giải quyết tất cả bọn họ.

Ngữ khí của Đoạn Bằng mang theo hưng phấn.

- Không cần!

Tô Mộc cân nhắc, nói:

- Anh bây giờ lưu lại giám sát Địch gia lĩnh đi, tôi đi qua bên nói, nói với bọn họ, đã dám đoạt thi, vậy ai cũng đừng mong thoát khỏi pháp luật chế tài.

Nói xong Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Chương Duệ, Chương Duệ lúc này đang khẩn trương đứng ngồi không yên, bởi vì hắn cũng nhận được tin tức, biết rõ Lâm Tam Sơn đi tới Địch gia lĩnh đoạt thi thể. Lúc này Chương Duệ rất tức giận, nếu như nói lần này không hung ác là không xong chuyện được.

- Tô chủ tịch huyện!

Chương Duệ cũng nhận điện thoại của Tô Mộc, hắn cho rằng Tô Mộc vẫn còn ở thành phố Thịnh Kinh.

- Chương Duệ, chuyện Lâm Tam Sơn tôi đã biết rõ, bọn họ hôm nay đang ở ngay lò gạch vứt đi ở ngoại ô huyện, tổng cộng có lấy mười lăm người, còn lại sáu bị giam tại Địch gia lĩnh. Tôi đang trên đường tới Địch gia lĩnh, ngươi lập tức dẫn người cho ta đem Lâm Tam Sơn bọn họ toàn bộ bắt quy án. Nhớ kỹ, việc này ai mà nói tình đều không được! Còn có cho mạnh bí thư lên tiếng kêu gọi, tựu nói ta nói, động thủ đem Lâm Canh cùng Lâm Tân mang về tiến hành thẩm vấn a!

Tô Mộc quyết đoán nói.

- Vâng!

Chương Duệ lớn tiếng nói.

Có Tô Mộc làm chỗ dựa sau lưng, Chương Duệ thật sự không sợ chút nào. Nói thực Chương Duệ hiện tại ưa thích theo sau Tô Mộc làm việc, Tô Mộc trên người có mị lực rất mạnh, là điểm mà Mạnh Vi Khiêm không có được. Tô Mộc dám đánh dám xông, thật sự làm cho Chương Duệ thán phục không dứt, đồng thời cũng bị thuyết phục thật sâu.

Chuyện này nếu đổi thành trong huyện ủy, đây tuyệt đối là quyết định thống khoái! Phải biết rằng dẫn người đi bắt Lâm Canh cùng Lâm Tân hai người, bọn họ đều là quan viên quyền cao chức trọng đấy.

- Chủ tịch huyện, chúng ta tiến tới Địch gia lĩnh sao?

Sở Tranh có chút lo lắng nói.

- Như thế nào? Chẳng lẽ anh còn sợ hãi gặp chuyện không may sao?

Tô Mộc cười nói.

- Vâng, người Địch gia lĩnh nguyên bản dân phong bưu hãn, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, nếu như nói chúng ta cứ như vậy tùy tiện đi tới, tôi lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm gì đó. Phải biết rằng người ta điên cuồng thì sẽ đánh mất lý trí đấy.

Sở Tranh thấp giọng nói.

- Đánh mất lý trí?

Tô Mộc khóe miệng giơ lên,

- Tôi biết rõ chuyện này, quân tử không nhịn được việc nhỏ, nhưng nếu như nói hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi không đi tới đó, tính chất sẽ càng thêm nghiêm trọng. Yên tâm đi, dân chúng của chúng ta vốn chất phác, chỉ cần dùng tâm đối đãi sẽ không có gì đâu.

Hơi dừng một chút, Tô Mộc lại nói:

- Trấn Lâm Gia xảy ra chuyện lớn như thế, với tư cách bí thư đảng úy trấn và chủ tịch trấn trấn Lâm Gia, những người kia hiện tại đang làm cái gì?

Răng rắc!

Tia chớp đánh vào không trung sáng ngời, mưa to tiếp tục rơi xuống không dứt, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, thời điểm này bầy trời vốn nắng ráo sáng sủa, nhưng lại biến thành như vậy. Nếu như không phải mùa hè, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng là tận thế tới.

Trên thực tế, hiện tại bí thư đảng ủy trấn Lâm Gia có cảm giác mây đen áp đỉnh. Với tư cách bí thư trấn Lâm Gia, Bạch Lãng cảm thấy tâm tình của mình rất nặng nề.

Mà mọi người biết rõ, trấn Lâm Gia này là trấn không phải ai cũng vào được. Quan chức tại đây rất nhiều là người trấn Lâm Gia, lớn nhỏ ôm thành đoàn với nhau là chuyện hiếm, nhưng ở trấn Lâm Gia nhưng lại thật tồn tại.

Cầm đầu là chủ tịch trấn trấn Lâm Gia Lâm Thịnh Đức!

Dùng Lâm Thịnh Đức làm hạch tâm, toàn bộ chính quyền trấn Lâm Gia làm gì có quyền lực cho Bạch Lãng, ngay cả chính lệnh của hắn còn không ra khỏi được tòa nhà chính quyền. Tạo thành loại hiện tượng này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng cuối cùng chính là chủ tịch trấn trấn Lâm Gia Lâm Thịnh Đức đầu nhập vào Lý Tuyển bên này.

Hơn nữa không chỉ như thế, Lâm Thịnh Đức và bí thư đảng ủy trấn trấn Dương Tân, thường ủy huyện ủy Phùng Thiên Hào là huynh đệ không tệ. Dưới tình huống như vậy, Lâm Thịnh Đức ở trấn Lâm Gia địa vị thật sự vững chắc.

Người của Bạch Lãng là ai? Đó là phó bí thư Ôn Lê do hắn đề bạt, nhưng mà sau khi đề bạt Ôn Lê, người này không nghe lời Bạch Lãng, thế cho nên Bạch Lãng bây giờ càng có cái nhìn với Ôn Lê. Với tư cách tam bả thủ trong trấn, Ôn Lê ngươi cũng thật sự là đủ uất ức, ngươi hiền lành thành như vậy, đám người dưới sau dám dựa vào ngươi kiếm cơm, về sau làm sao có quyền uy.

Nhiều khi phải đứng thành hàng, cho dù trong đó có thay đổi, đổi cổng và sân, không phải nói bọn họ thật sự sẽ suy nghĩ thay đổi, đó là bởi vì người đứng thành hàng với họ vô năng. Làm quan ai không muốn bắt tay người có quyền, ngươi không có cách nào cho ta quyền lực, ta dựa vào ta phải nghe lời của ngươi.

Mà Bạch Lãng là như vậy, đến bây giờ hắn còn có Ôn Lê cũng xem như rất không tồi.

- Địch gia lĩnh, Địch gia lĩnh xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm Thịnh Đức đáng chết, Lâm gia các ngươi không thích yên tĩnh sao. Nếu thật sự làm lớn chuyện, không ai được lợi cả.

Chuyện Địch Kiến Lôi thì Bạch Lãng hiểu rõ ràng, chính bởi vì rõ ràng, cho nên Bạch Lãng mới càng bất lực. Hắn đừng nhìn là bí thư đảng ủy trấn, nhưng ở trấn Lâm Gia một tay che trời là Lâm gia, hơn nữa Lâm Canh cùng Lâm Tân có ảnh hưởng rất lớn, ngươi bảo Bạch Lãng có thể làm cái gì?

- Bạch bí thư!

- Nói!

- Bạch bí thư, theo tin tức tin cậy, Tô chủ tịch huyện hiện tại đang tiến tới Địch gia lĩnh, dự tính mười phút sau sẽ tới.

- Cái gì?

Thân thể Bạch Lãng chấn động mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.