Tô Mộc bật dậy muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này có một thân ảnh còn nhanh hơn hắn, đó chính là người đàn ông ngồi cạnh hắn, chỉ thấy hắn thuận tay chụp lấy một cây gậy sắt đặt trên xe, quát:
Mở cửa!
Mở cửa? Có lầm hay không? Sao có thể mở cửa? Tuyệt đối không thể mở cửa, người điên kia sẽ xông qua, tới lúc đó làm sao bây giờ?
Đúng vậy, chính anh muốn chết thì không ai ngăn cản, đừng kéo chúng tôi vào! Tôi chưa muốn chết, lái xe, có nghe hay không, nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này!
Đó là một kẻ điên, hắn lại thay đổi phương hướng muốn đi giết cô bé kia, trời ạ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lúc này Tô Mộc nhìn thấy tên cướp kia như mất kiên nhẫn, xoay người đi về phía nàng, xem tư thế muốn giết cô bé, mà khoảng cách giữa hai người chỉ chừng mười thước, chỉ giây lát là có thể tới gần. Cô bé như ý thức được nguy hiểm, xoay người muốn chạy ai ngờ trật chân té xuống, nhìn tên đầu trọc sắp bổ nhào qua, oa một tiếng khóc lớn.
Mở cửa cho tôi!
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Mộc nhìn thấy một màn như vậy liền quát lớn.
Không thể mở cửa!
Ông câm miệng cho tôi! Còn dám nhiều lời một câu, có tin tôi phế ông hay không!
Tô Mộc đột nhiên đứng dậy quát tài xế, trong mắt tràn ngập băng sương làm đối phương hoảng sợ, không dám nói thêm một lời, vội vàng mở cửa xe, người đàn ông kia nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702674/chuong-1314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.