Trong cuộc sống của mỗi người luôn sẽ xuất hiện thật nhiều điểm xuyết, có thể làm nhân sinh của họ càng thêm phấn khích. Tô Mộc chưa từng nghĩ tới sau khi trở thành chủ tịch huyện, mình sẽ bị cực hạn trong huyện Hoa Hải, cả đời không rời đi, đây là ý tưởng ngu xuẩn nhất.
So sánh với những người vì công tác mà vứt bỏ tính mạng, Tô Mộc thật sự bội phục tinh thần của bọn họ, nhưng hắn không hề khen ngợi tinh thần đó. Người chỉ còn sống mới có thể làm được càng nhiều chuyện hơn trong đời.
Cho nên cần nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi!
Cần hưởng thụ phải hưởng thụ!
Cần nổi giận phải nổi giận!
Vào ban đêm Tô Mộc lái xe quay về tỉnh Giang Nam, khi họ trở về cũng không trực tiếp về huyện Hoa Hải, mà đưa Lạc Lâm cùng Tô Thấm quay về Thịnh Kinh thị, sau đó hắn mới trở về. Bởi vì vậy buổi tối cũng chưa về kịp, đành ở lại Tây Phẩm thị.
Trải qua hành động lần này, Tô Mộc hoàn toàn nhận ra chỗ tốt của nhóm người Đoạn Bằng, cho nên hắn càng thêm xem trọng. Mà nhóm người Đoạn Bằng đã vui vẻ phục tùng Tô Mộc, chẳng những bị vũ lực chinh phục, còn có nguyên tắc làm người của hắn.
Nếu Tô Mộc không đem Diêm Ky Trữ đưa ra công lý, họ tuyệt đối sẽ có ý nghĩ khác!
Sáng hôm sau là thứ hai, khi ánh mặt trời chiếu xuống, Tô Mộc đã đi tới ủy ban huyện. Không ai nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, Tô Mộc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702632/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.