Điên mất!
Muốn điên mất rồi!
Tô Mộc chưa từng kích động như vậy, dù hắn từng hưởng thụ đãi ngộ song phi, nhưng là Lạc Lâm cùng Chu Từ tặng cho hắn. Hắn làm sao cũng không nghĩ qua, chuyện như vậy có thể phát sinh trên người Tô Thấm cùng Lạc Lâm. Nhưng có vẻ mỗi lần đều có Lạc Lâm, lâu dài như vậy có thể làm cho nàng trầm mê trong vấn đề này hay không? Nếu thật sự là vậy, nên làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cần song phi ở chỗ này sao?
Nhưng mà, điều này sao có thể?
Lạc Lâm sẽ nghĩ như thế nào?
Tiểu Thấm Thấm, có thể đừng chơi như vậy không, dễ dàng xảy ra sự cố, là chuyện lớn a!
Tô Mộc nhướng mày nói.
Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, tiểu Tô chẳng những không mềm xuống, ngược lại càng thêm hứng trí bừng bừng. Tình cảnh này chẳng khác gì muốn nói, tuy miệng hắn nói vậy nhưng động tác của hắn hoàn toàn trái ngược lại.
Hì hì...
Tô Thấm cười run rẩy cả người, ghé sát bên tai Tô Mộc, dùng ngọn núi cao ngất đè lên người hắn.
Đừng nói với em anh không có một cước với Lạc Lâm, em đã sớm biết chuyện của hai người, nếu không em vì sao mang theo nàng tới đây. Em đã nói em chỉ cần đi theo bên cạnh anh, anh có thể ở xa xôi như vậy chạy tới cứu em, tiểu nữ tử sao không biểu đạt lòng biết ơn được chứ. Yên tâm đi, em sẽ để Lạc Lâm tận tình hầu hạ cho anh.
Nói xong Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702630/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.