Trên thế giới này cũng không phải là không có loại khuê mật có thể đối xử chân thành với nhau. Anh không gặp phải, hoặc nói đã từng gặp được sau đó lại mất đi, điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, hai người còn xa mới có thể đạt tới mức độ khuê mật này.
Quan hệ giữa Tôn Nhung Lệ và Tiêu Tiêu người bình thường thật sự không thể nghĩ đến. Tiêu Tiêu vừa rồi cũng nói là bạn bè khuê mật. Thật ra nói như thế còn chưa đủ toàn diện. Bởi vì trong những bạn bè khuê mật, quan hệ của hai người còn thân mật hơn nhiều. Nếu như Tô Mộc biết trước đây hai người đã từng trải qua chuyện gì, sẽ hiểu rõ điều đó.
Cho nên khi Tiêu Tiêu xuất hiện ở trước mắt, trên mặt Tôn Nhung Lệ liền lộ ra một nụ cười vui vẻ, là cảm giác thật sự hài lòng, cũng không phải là nụ cười gượng đầy miễn cưỡng.
– Tiêu Tiêu, sao bạn cũng tới vậy? Trở về lúc nào? Thế nào, trong khoảng thời gian này rảnh rỗi sao? Hiện tại bay tuyến nào?
Tôn Nhung Lệ liên tiếp hỏi.
– Chú Tôn!
Tiêu Tiêu thật sự rất thông minh linh lợi. Sau khi xuất hiện chào hỏi nam nhân trung niên kia.
Nam nhân thật thà cười. Hắn chính là cha của Tôn Nhung Lệ – Tôn Giang. Tôn Giang là một người trung thực. Ở đây ai cũng biết Tôn Giang dựa vào cái quán này để sinh sống. Quán này của hắn, mỗi tô mì chỉ tốn một đồng. Hơn nữa đủ mì và rau.
– Là Tiêu Tiêu à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702548/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.