Duyên phận cũng không phải là mê tín. Nếu như thật sự xem duyên phận cũng là mê tín, chính là chuyện tương đối ngu xuẩn. Trước đây, chân nhân Vọng Nguyệt sở dĩ rời khỏi thành phố Cổ Lan, là bởi vì Tô Mộc dỡ khu thành cổ và có một phần nguyên nhân từ chính mình. Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, ở chỗ này hắn lại gặp phải Tô Mộc. Đồng thời người hắn đáp ứng giúp đỡ Đổng Học Vũ đối phó lại chính là Tô Mộc. Điều này làm cho chân nhân Vọng Nguyệt thật sự cảm giác hoang đường nói không nên lời.
Phải biết rằng người làm đạo gia, chân nhân Vọng Nguyệt biết, người như Tô Mộc có tướng phú quý, tuyệt đối không thể cứng rắn chống lại. Có thể kết giao thì kết giao, nếu không kiên quyết không thể trở mặt. Bởi vì nếu như thật sự làm như vậy, xui xẻo chỉ có thể là mình.
Đổng Học Vũ a Đổng Học Vũ, không phải anh bảo tôi giúp anh, mà là anh đang hại tôi!
Nghĩ vậy, trong lòng chân nhân Vọng Nguyệt có chút sợ hãi. May là lá bùa trước đó cho Đổng Học Vũ chỉ là lá bùa an thần, chỉ dùng nước thuốc đặc biệt để ngâm, không có bất kỳ tác dụng phụ nào khác. Về phần sẽ phát sinh nguy hiểm đối với Tô Mộc, là chuyện không có khả năng. Chân nhân Vọng Nguyệt chắc chắn sẽ không tùy tiện giao thiệp với quan trường, càng không nói tới chuyện sẽ uy hiếp đến ai đó. Nếu thật sự phải làm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
– Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702534/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.