Im lặng là vàng!
Nhưng cũng phải xem là lúc nào. Lúc nên im lặng thì im lặng. Lúc không nên im lặng, thì phải linh hoạt một chút. Người như Tiêu Tiêu kiến thức thật sự rộng. Bởi vì cô bay tương đối nhiều nơi, cho nên có đôi khi có một số việc thật sự biết nhiều hơn một chút. Tô Mộc thì sao? Một người hầu như cái gì cũng tinh thông. Cho nên hắn nói chuyện với Tiêu Tiêu cũng tương đối thoải mái.
Hiện tại, ấn tượng của Tiêu Tiêu đối với Tô Mộc thật sự không giống với lúc đầu!
Trước đó, cô cho rằng Tô Mộc là một tên háo sắc. Hiện tại Tô Mộc đã cho Tiêu Tiêu một hình tượng hoàn toàn mới. Tao nhã thì không nói, nhưng tối thiểu ăn nói khéo léo là sự thật.
- Thật ra tôi cảm thấy người giống như anh, chôn vùi ở trong chính phủ huyện xem như là ủy khuất nhân tài. Như vậy đi, tôi sẽ nói với ba tôi một tiếng, để anh theo ba tôi làm. Chỉ có điều anh cũng đừng cho rằng tôi làm vậy là giúp anh đi cửa sau. Nếu như anh không có chân tài thực học, đến chỗ ba tôi cũng không chiếm được chỗ tốt. Cho nên anh hoặc là từ từ làm, hoặc là tôi không giới thiệu cho anh nữa.
Tiêu Tiêu rất sang sảng nói.
- Ba cô?
Tô Mộc giả vờ không biết.
- Đúng vậy, chính là ba tôi. Tôi cũng không gạt anh. Nếu như anh công tác ở chính quyền huyện, chắc hẳn có biết ba tôi đi? Ba tôi chính là Tiêu Tri Lâm, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702519/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.