Ai cũng muốn dựa vào chiếc thuyền lớn Tô Mộc này. Bởi vì chỉ cần có thể dựa vào, có nghĩa là thăng chức rất nhanh, có nghĩa là trong thời gian rất ngắn có thể có được tất cả, có nghĩa là không nhất định lo lắng đề phòng. Hiện tại Tô Mộc đã trở thành một loại tượng trưng, ở trong huyện Hoa Hải chính là đại biểu cho sự tôn quý.
Các phó huyện trưởng, những người lãnh đạo của các cơ quan trực thuộc huyện, tất cả đều như ong vỡ tổ xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc. Cảnh tượng như vậy thật lâu chưa từng có. Mặc dù đều biết làm vậy có khả năng sẽ khiến trong lòng Lý Tuyển khó chịu, nhưng đó đã không phải chuyện bọn họ suy nghĩ nữa.
Nếu như thật sự có thể leo lên chiếc thuyền lớn Tô Mộc này, cho dù thật sự đắc tội Lý Tuyển, thì đã sao?
Cho nên một buổi chiều trôi qua, Tô Mộc đều phải nghe báo cáo công tác. Nhưng tình trạng như vậy vẫn khiến Tô Mộc cảm thấy một khó chịu không nói ra được. So với điều này, hắn tình nguyện trực tiếp đi xuống hiện trường thị sát. Chỉ có điều Tô Mộc cũng biết, theo quan chức thay đổi, loại cơ hội có thể tự mình xuống cơ sở, đối với hắn đã càng ngày càng ít.
Trước khi tan sở.
- Sở Tranh, có phải người của ban tài chính huyện không tới đúng không?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng vậy!
Sở Tranh gật đầu, nhìn sắc mặt Tô Mộc không có gì thay đổi, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702505/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.