Lô Đào và Sở Tranh lo lắng, Tô Mộc biết. Hắn cũng hết sức rõ ràng hiện tại trong lòng hai người này đang sốt ruột như thế nào. Dù sao hiện tại hai người bọn họ đã là đội của riêng mình. Nếu như mình thật sự có bất kỳ nguy hiểm nào, bị kéo đi xuống, ngày lành của bọn họ cũng xem như chấm dứt. Chỉ cần mình còn một ngày ngồi ở trên vị trí hiện tại, có thể bảo đảm không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Từ điểm đó mà nói, Tô Mộc thật ra rất cảm động.
Nhưng cảm động thì cảm động, có một số việc lại không thể nói hết ra. Nếu thật sự phải nói ra, sẽ không linh nghiệm.
– Thế nào? Lẽ nào hai người không muốn uống với tôi vài chén hay sao?
Tô Mộc cười nói.
– Mà thôi!
Trong lòng Lô Đào nghĩ, nếu Tô Mộc đã như vậy, mình còn phải gấp gáp làm gì? Hoàng đế không vội thái giám sốt ruột. thật sự làm cho người ta không biết phải làm sao. Lô Đào mặc dù cũng hiểu Tô Mộc có khả năng có con bài chưa lật, nhưng thật sự không nghĩ ra hắn có thể có chiêu thức gì hóa giải được. Phải biết rằng tờ báo này thật sự truyền ra ngoài, không cần nhiều lời, danh tiếng của Tô Mộc sẽ theo đó xuống dốc không phanh. Dưới tình thế như vậy, anh bảo hắn làm thế nào?
Thật ra, sau khi Sở Tranh nghe Tô Mộc nói xong, thần sắc vẫn duy trì sự bình tĩnh, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn lão bản kêu:
– Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702467/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.