Loai mặt mũi này thật sự cho anh anh mới có, không cho anh, anh có mặt mũi cái rắm. Nể mặt anh, cái nể mặt này, phải xem anh là người thế nào, anh gây dựng nhân mạch của mình ra sao? Nói thật, hiện tại Tô Mộc đối với Trịnh Thành Hiểu thật sự không có chút thiện cảm nào, cũng lười cho hắn mặt mũi. Ông nói xem ông đường đường là phó bí thư thị ủy ban Chính Trị và Pháp Luật, thời điểm này xuất hiện ở nơi này, lời nói ra có câu nào xuôi tai?
Người như vậy, đừng nói tương lai Tô Mộc sẽ được điều vào thành phố Tây Phẩm, đối với Trịnh Thành Hiểu căn bản không có bao nhiêu sợ hãi. Cho dù là trước kia, ở trong mấy năm nhậm chức, Tô Mộc cũng sẽ không thể tôn trọng đối với Trịnh Thành Hiểu được.
Muốn người khác tôn trọng, đầu tiên phải làm chuyện khiến người ta tôn trọng. Chuyện ông làm bây giờ, có chuyện nào như thế không?
Tâm tình Lý Dật Phong thật sự rất ủy khuất, rất phẫn nộ. Ủy khuất bởi vì Trịnh Thành Hiểu không làm theo lẽ thường. Có chỉ thị của Hô Duyên Khánh, ông còn tới nơi này chọn ba lấy bốn. Ông có tư cách đó sao? Cái gì mà tôi không có thời gian xử lý chuyện này? Để Lưu Cách Lý đi ra thay thế tôi xử lý án kiện này sao? Hắn có tư cách này sao? Lưu Cách Lý người như vậy, có năng lực làm được sao? Nếu như không phải nể mặt ông, tôi sớm đã đá người như Lưu Cách Lý ra khỏi đội ngũ công an.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702447/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.