Chương trước
Chương sau
Loai mặt mũi này thật sự cho anh anh mới có, không cho anh, anh có mặt mũi cái rắm. Nể mặt anh, cái nể mặt này, phải xem anh là người thế nào, anh gây dựng nhân mạch của mình ra sao? Nói thật, hiện tại Tô Mộc đối với Trịnh Thành Hiểu thật sự không có chút thiện cảm nào, cũng lười cho hắn mặt mũi. Ông nói xem ông đường đường là phó bí thư thị ủy ban Chính Trị và Pháp Luật, thời điểm này xuất hiện ở nơi này, lời nói ra có câu nào xuôi tai?

Người như vậy, đừng nói tương lai Tô Mộc sẽ được điều vào thành phố Tây Phẩm, đối với Trịnh Thành Hiểu căn bản không có bao nhiêu sợ hãi. Cho dù là trước kia, ở trong mấy năm nhậm chức, Tô Mộc cũng sẽ không thể tôn trọng đối với Trịnh Thành Hiểu được.

Muốn người khác tôn trọng, đầu tiên phải làm chuyện khiến người ta tôn trọng. Chuyện ông làm bây giờ, có chuyện nào như thế không?

Tâm tình Lý Dật Phong thật sự rất ủy khuất, rất phẫn nộ. Ủy khuất bởi vì Trịnh Thành Hiểu không làm theo lẽ thường. Có chỉ thị của Hô Duyên Khánh, ông còn tới nơi này chọn ba lấy bốn. Ông có tư cách đó sao? Cái gì mà tôi không có thời gian xử lý chuyện này? Để Lưu Cách Lý đi ra thay thế tôi xử lý án kiện này sao? Hắn có tư cách này sao? Lưu Cách Lý người như vậy, có năng lực làm được sao? Nếu như không phải nể mặt ông, tôi sớm đã đá người như Lưu Cách Lý ra khỏi đội ngũ công an.

Cho tới nay tôi đối với Lưu Cách Lý đều rất hiền hoà. Chỉ có điều nếu như ông muốn chuẩn bị thành như vậy, đừng trách tôi lòng dạ ác độc!

Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Dật Phong hiện lên một tia ngoan độc!

Lưu Cách Lý là ai? Lưu Cách Lý Xuất hiện ở nơi này chính là phó cục trưởng cục công an thành phố. Mà trong các Phó cục trưởng cũng là thứ hạng thấp nhất. Bình thường hắn đều xử lý các loại văn kiện bên trong thị cục. Bây giờ lại bị Trịnh Thành Hiểu điều ra như vậy, hắn có ý như thế nào? Ép vua thoái vị đoạt quyền sao?

– Trịnh bí thư.

Sau khi Lưu Cách Lý đứng vững, xoay người nhìn về phía Lý Dật Phong, mặt tươi cười nói:

– Lý cục trưởng!

Lưu Cách Lý là một nam nhân rất coi trọng trang phục. Nhìn đầu tóc hắn được chải vuốt bóng loáng chỉnh tề, có thể nhìn ra được điều đó. Hơn nữa còn cặp kính trên mũi, khiến người ta có cảm giác là một loại phần tử trí thức.

Chỉ có điều tất cả phần tử trí thức như vậy đều là thuộc về loại ăn tươi nuốt sống. Nếu thật sự cho rằng bọn họ là người tốt lành gì, vậy mắt anh thật sự phải đánh bóng cho tốt. Trong lòng Tô Mộc cười nhạt, xem thường, tiếp tục đứng ngoài quan sát.

– Lưu phó cục trưởng, anh làm vậy là có ý gì?

Lý Dật Phong thản nhiên nói.

– Không có ý gì. Tôi chỉ cảm thấy Lý cục trưởng anh quá bận rộn, cho nên muốn thay anh phân công quản lý chuyện này. Thế nào, chẳng lẽ không được sao?

Trịnh Thành Hiểu nói.

– Phó bí thư Trịnh. Rất xin lỗi, chuyện này tôi không thể giao cho bất kỳ kẻ nào chịu trách nhiệm được!

Lúc này, Lý Dật Phong cũng lười nói nhiều với Trịnh Thành Hiểu, trực tiếp thay đổi cách xưng hô, đồng thời, đưa mắt nhìn về phía Lưu Cách Lý đi theo Trịnh Thành Hiểu đứng ra.

Tôi không thể đối phó với Trịnh Thành Hiểu ông, nhưng không có nghĩa là tôi không có cách nào trừng trị Lưu Cách Lý.

– Lưu phó cục trưởng, văn kiện sáng sớm hôm qua họp về nghiên cứu văn hóa tinh thần, anh hẳn đã chuẩn bị xong. Hiện tại lấy tới đây cho tôi, tôi muốn xem! Nếu như chưa xong, bây giờ lập tức trở lại làm. Lưu phó cục trưởng, nhớ kỹ anh được phân công làm nội dung gì. Nếu như anh không muốn làm, hoặc cho rằng anh làm đã đủ rồi, tôi sẽ hỗ trợ điều chỉnh phân công cho anh!

Trong giọng nói Lý Dật Phong đã trở nên rất nghiêm túc, mang theo sự lạnh lùng. Tất cả mọi người nghe được không khỏi run lên.

Lưu Cách Lý đứng mũi chịu sào cảm thấy trong lòng ớn lạnh!

Lưu Cách Lý biết lần này chỉ sợ mình thật sự đắc tội Lý Dật Phong sẽ rất thảm. Cho dù qua ngày hôm nay, chuyện này kết thúc, cũng không có trái cây ngon để ăn. Lại nói tiếp, hắn cũng không muốn qua, nhưng không có cách nào. Ai bảo Trịnh Thành Hiểu là chính chủ của hắn, nói có thể giúp hắn đối phó chuyện này. Nhưng hiện tại xem ra Lý Dật Phong thật sự không nể mặt Trịnh Thành Hiểu. Lý Dật Phong không thu thập được Trịnh Thành Hiểu ông, nhưng muốn động tới tôi, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.

Ông nói xem, tôi muốn lăn lộn vào chuyện này làm gì?

Đây là chuyện mà một Phó cục trưởng nho nhỏ như tôi có thể lăn lộn vào sao?

Lúc này Lưu Cách Lý thật sự hối hận muốn chết. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía Trịnh Thành Hiểu cũng không tránh khỏi lộ vẻ oán hận. Bất kể nói như thế nào, Lý Dật Phong trước đó không tính động tới hắn. Hiện tại bởi vì Trịnh Thành Hiểu lại biến thành muốn động tới hắn. Lưu Cách Lý không phải ủy khuất mà chết không được sao?

Trịnh Thành Hiểu cũng sắp tức giận tới phát điên!

Lý Dật Phong anh có phải quá không nể mặt tôi không? Tôi đã ra mặt, bảo người ta chịu trách nhiệm về vụ án của anh,anh ở nơi này lại dám nói như thế. Anh làm vậy là muốn gì? Anh làm vậy rõ ràng là muốn kéo mặt tôi xuống sao! Muốn khiến tôi mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy sao?

Trịnh Thành Hiểu vừa nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng càng bốc cháy lên.

– Lý cục trưởng, hiện tại tôi đại biểu cho ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy tuyên bố quyết định với anh, án kiện này trực tiếp giao lại cho Lưu Cách Lý chịu trách nhiệm!

Trịnh Thành Hiểu lớn tiếng nói.

Đại biểu ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy tuyên bố?

Nghe được Trịnh Thành Hiểu nói vậy, Lý Dật Phong và đám người Tô Mộc không khỏi chấn động.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói bên trong ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy, truyền ra âm thanh không hòa hài sao? Nếu không Trịnh Thành Hiểu làm sao dám làm như vậy? Chẳng lẽ Hô Duyên Khánh không có cách nào nắm toàn cục ở trong tay sao? Trịnh Thành Hiểu đại biểu cho ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy. Cái đại biểu này chung quy không biết là dùng để đe dọa bọn họ sao? Nếu không đe dọa, nói cách khác hắn thật sự có thể đại biểu. Đây là quyết định cuối cùng của ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy sao?

Thời điểm Lưu Cách Lý nghe Trịnh Thành Hiểu nói lời này, tâm tình chán nản nhất thời trở nên vui vẻ.

– Phó bí thư Trịnh, đây là quyết nghị của ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy sao?

Lý Dật Phong trầm giọng nói.

Bây giờ Trịnh Thành Hiểu là bị buộc đến Lương Sơn. Khi hắn vừa nói ra lời này, trong lòng đã có chút hối hận. Hắn đại biểu cái rắm. Hắn có thể đại biểu sao? Cái này dĩ nhiên không phải là quyết nghị của ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy. Trịnh Thành Hiểu hắn muốn khiến Lý Dật Phong chịu thua mới nói ra như vậy. Nhưng hiện tại xem ra, lời mình nói ra không dễ thu lại. Nếu như lúc này thật sự thu trở lại, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Quan trọng nhất chính là, chuyện này nếu thật sự bị truy cứu, tính chất sẽ rất ác liệt.

Nếu là trước đây, cái này chính là làm giả truyền thánh chỉ, là muốn mất đầu!

Hiện tại tuy rằng không đến mức mất đầu, nhưng xử phạt, khiến Trịnh Thành Hiểu sớm xuống đài, cũng chuyện rất dễ dàng. Nhược điểm của Trịnh Thành Hiểu, Hô Duyên Khánh vẫn luôn chờ nắm lấy. Nếu loại chuyện này đưa tới cửa, Hô Duyên Khánh làm sao có thể buông tha?

Mà thôi, cùng lắm thì sau đó trở lại, thời điểm báo cáo cho Hô Duyên Khánh, lại nhường ra chút ít lợi ích là được!

Trịnh Thành Hiểu nghĩ đến lời Lương Tĩnh nói với mình trước khi tới đây, hắn càng thêm kiên định về chuyện này. Chỉ cần giao án kiện này cho Lưu Cách Lý chịu trách nhiệm, như vậy tương đương với nắm quyền chủ động ở trong tay mình. Có chuyện gì cần làm, cũng sẽ tiện hơn nhiều.

Chuyện này có cổ quái!

Tô Mộc ở bên cạnh nhìn thần sắc Trịnh Thành Hiểu biến hóa, đã biết hắn không có nói thật. Nghĩ đến Trịnh Thành Hiểu cũng dám làm như vậy, đầu óc hắn bắt đầu suy nghĩ cực nhanh. Thế lực của gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm thật sự không thể khinh thường. Lúc này mới qua bao lâu, liền có một Phó bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy tự mình đứng ra. Mặc dù không nói rõ ràng là muốn ra mặt cho Âu Dương Dung, nhưng chỉ cần là người có chút đầu óc, đều biết hắn làm như vậy là muốn làm gì.

Gia tộc như vậy, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào!

Pháp luật trước mặt mọi người đều bình đẳng. Lẽ nào đến trên người của bọn họ, cái gọi là pháp luật này sẽ biến thành, ngoài pháp luật có nhân tình sao? Tô Mộc hiểu rất rõ, từ khi Thiên Triều lập quốc đến bây giờ, dùng hết bao nhiêu thủ đoạn, hao tốn bao nhiêu tinh lực, mới khiến cho khái niệm pháp luật ở trước mặt mọi người đều bình đẳng đi vào lòng người. Nếu như thật sự bởi vì một vài người có chút vấn đề mà bị phá hủy, vậy những người này thật sự là tội nhân thiên cổ.

Hơn nữa phải biết rằng bất cứ lúc nào sự hủy diệt còn nhanh hơn so với sự thành lập rất nhiều!

Tô Mộc có thể nghĩ tới, Lý Dật Phong sao có thể không nghĩ tới được? Nhưng hiện tại hắn lại không biết nên làm như thế nào. Thật sự gọi điện thoại cho Hô Diên Khánh tìm chứng cứ sao? Làm như vậy, chỉ có thể chính thức xé rách da mặt với Trịnh Thành Hiểu! Nhưng sau vụ kiện đêm qua, Lý Dật Phong tuyệt đối không giao trách nhiệm vào trong tay người khác. Thả tới trong tay người nào, hắn đều cảm thấy không yên lòng! Lý Dật Phong biết, theo thế lực của gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm, muốn thay đổi kết quả vẫn là chuyện dư sức.

– Thế nào? Lý Dật Phong, anh đang do dự cái gì?

Trịnh Thành Hiểu lớn tiếng nói.

– Lão đầu nhà ông kêu gào cái gì? Từ khi ông đi ra đến bây giờ, liền kêu gào như vậy. Tôi đã sớm nhìn ông không vừa mắt. Mọi người đều là đồng chí, mọi người đều do mẹ sinh, cha nuôi. Dựa vào cái gì lại để cho ông ở nơi này hô to gọi nhỏ? Nghĩ ông gã già, thì ông có thể tùy tiện kêu gào sao? Thật sự cho rằng già chính là vô địch sao? Còn chỉ trích Lý cục trưởng, biết là biệt thự Hoa Bỉ Ngạn, thì không thể tùy tiện điều tra? Ông nói vậy là có ý gì? Một khu biệt thự còn chưa bắt đầu đem ra mua bán, che giấu tội ác, ông lại tiến hành che giấu. Ông làm vậy là thế nào? Hay là giữa ông và Âu Dương Dung có bí mật gì không thể cho ai biết?

Lương Phá Lỗ đột nhiên nói xen vào.

Lương Phá Lỗ thật sự sắp bị nghẹn tới phát điên!

Sáng sớm tâm tình vốn rất tốt, đều bị Trịnh Thành Hiểu phá hủy gần như không còn. Hiện tại nhìn hắn diệu võ dương oai, thật muốn tát cho một cái! Đây tính là cái gì. Ông tính là nhân vật thế nào? Dám ở chỗ này lỗ mãng như vậy. Thật sự cho rằng nơi này là nhà của ông sao!

Thật là sảng khoái!

Tô Mộc ở bên cạnh, nghe Lương Phá Lỗ nói một hồi như vậy, ngay cả một chút nói lắp cũng không có. Đơn giản là soái tới ngây người. Trước đó chỉ biết Lương Phá Lỗ không đơn giản. Thật không ngờ mắng người khác cũng lưu loát đến như vậy. Hơn nữa phải biết rằng Lương Phá Lỗ không thể dễ dàng mắng chửu người khác như vậy. Mỗi câu nói ra đều rất có đạo lý. Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ Trịnh Thành Hiểu cũng không biết nên phá hỏng việc này như thế nào.

Lý Dật Phong nghe Lương Phá Lỗ nói vậy, trong lòng không còn gì để nói. Gia hỏa này quả nhiên lại không nhịn được. Chỉ có điều lần này, Lý Dật Phong vẫn muốn khen ngợi Lương Phá Lỗ! Hắn chính là nói ra tiếng lòng của mình. Những lời rất đúng. Nên như vậy!

Địch Lâm cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu!

Trịnh Thành Hiểu nổi giận. Dưới sự tức giận Trịnh Thành Hiểu, không ngờ làm ra hành động quá đáng. Hành động này lập tức khiến tất cả mọi người bị căng thẳng.

Trong mắt Tô Mộc lóe lên một sự thù địch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.