Chương trước
Chương sau
Bất cứ lúc nào cho dù ở thời đại nào cũng có một số người, dựa vào cái gọi là thân phận bối cảnh, làm ra một số chuyện quá đáng… Những chuyện này phát sinh, đều tuyệt đối không được phép. Tất cả đều là ỷ thế hiếp người, là tự cho là đúng làm ra chuyện quá đáng. So với bọn họ, hành vi của Âu Dương Dung quả thực làm người ta giận sôi.

Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc tuyệt đối không dám tin, phía dưới ngôi biệt thự tráng lệ như vậy, lại phát sinh loại chuyện vô cùng hèn hạ. Hình ảnh này, thật sự vô cùng thê thảm.

Đây là một căn phòng dưới đất!

Thiết kế và tạo hình của căn phòng này không có bất kỳ khác biệt với nhà giam cổ đại, ngoài xuất hiện thêm điện giường. Trong phòng bày rất nhiều dụng cụ tra tấn, nhưng ác liệt hơn là trên mặt các dụng cụ đấy, đều có thể rõ ràng phát hiện vết máu loang lổ.

Những vết máu này rõ ràng mới vừa đông lại không bao lâu, cho dù đứng trong phòng, đứng ngoài máy giám thị, Tô Mộc cũng cảm giác được mùi máu tanh nồng đậm.

Trên mặt đất là mười mấy thiếu nữ toàn thân trần truồng, khuôn mặt các nàng có lẽ rất lâu rồi không được rửa quá, bẩn vô cùng, đầu tóc xõa lung tung. Lúc này, các nàng hiển nhiên không hề để ý đến những thứ này. Ở trong mắt các nàng, hiện đầy một vẻ sợ hãi, ánh mắt sợ hãi, đại biểu trong lòng sợ hãi.

Tất cả các nàng đều là những cô bé như hoa như ngọc, đang trong thời kỳ rực rỡ nhất cuộc đời. Nhưng hiện tại thì sao? Các nàng lại bị đối đãi cực kỳ tàn ác. Chưa nói những thứ khác, chỉ nhìn những vết roi lưu lại trên người các nàng là có thể nhìn ra các nàng từng bị thương tổn. Chờ một lát, ánh mắt Tô Mộc đột nhiên căng thẳng.

Bởi vì đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, tai to mặt lớn, nhìn những thiếu nữ trước mắt, trong mắt hiện lên vọng động muốn đoạt lấy. Nhưng lý trí bắt buộc hắn không được đụng vào. Chỉ có điều không đụng vào, nhưng có một số việc hắn vẫn phải làm. Đây là phân phó của Âu Dương Dung, là công việc của hắn, cũng là bảo đảm để những cô bé này biết điều, nghe lời mạnh nhất.

Đó chính là cho ăn ma túy!

Chỉ có dùng độc phẩm mới có thể khống chế được các nàng, mới là kế sách chặt chẽ nhất. Về phần các nàng có thể lãng phí ma túy hay không, chuyện này cũng không cần quan tâm. Mười mấy người cũng không lãng phí ma túy quá mức. Trị giá mà các nàng sinh ra, thật sự đã thắng được tất cả.

Chỉ cần các nàng có giá trị, cho dù phải đầu tư nhiều ma túy hơn nữa cũng đáng giá!

Khi những thiếu nữ kia nhìn thấy tên mập này, trong mắt hiện lên vẻ bối rối nồng đậm, nhưng ngay sau đó bắt đầu co rúc thành một khối. Những ngày qua đều là tên mập này mang đến nhục nhã tất cả, đây quả thực không phải là cuộc sống của con người nữa. Dưới gầm trời này tại sao có thể có ác nhân như vậy, tại sao hắn có thể như vậy. Phải biết rằng các nàng đã tận mắt nhìn thấy, một con chó săn mạnh mẽ ăn một cái đùi người.

Đó là một cái đùi người!

Chứ không phải là xương heo!

– Hắc hắc, các tiểu bảo bối. Đến giờ ăn rồi!

Tên béo nhe răng cười, giống như cỏ đuôi chó, làm cho người ta nhìn thấy đã rất chán ghét.

– Đó là cái gì?

Bùi Phi kinh thanh nói.

– Là ma túy!

Tô Mộc trầm giọng nói.

– Hắn lại dám dùng độc phẩm với các nàng!

Bùi Phi giật mình nói.

– Đám người đó phát điên rồi, có chuyện gì bọn hắn không dám làm! Âu Dương Dung thật sự là đáng chết! Loại cặn bã bại hoại như vậy nên đoạn tử tuyệt tôn!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Đó không phải Đoạn Bằng sao?

Bùi Phi kinh hô.

Đoạn Bằng thật ra hiện tại đã ở phía ngoài tầng hầm, rất khéo léo tránh né những máy quay. Hắn và Địch Lâm mới xuất hiện trong tầng hầm ngầm. Chỉ có điều bởi vì không biết địa hình, cho nên vẫn rất cẩn thận đi tới. Lúc này là khẩn trương nhất, không thể xuất hiện bất kỳ không may.

Tô Mộc quyết đoán gọi điện thoại cho Đoạn Bằng:

– Bây giờ tôi đang ở chỗ máy giám thị. Nghe đây, trong tầng hầm tổng cộng có ba người. Hai ở phía đông, có lẽ đang ngủ. Một tên béo đang chuẩn bị cho các cô bé ăn ma túy, lập tức động thủ! Chỉ cần có thể cứu bọn họ ra, bảo đảm an toàn cho chính mình, tôi đồng ý để các cậu làm bất cứ hành động gì!

– Vâng!

Đoạn Bằng có Tô Mộc ở bên cạnh tiến hành chỉ điểm, đương nhiên là lưu loát hơn mò mẫm ra tay, đưa tay ra hiệu cho Địch Lâm, hai người len lén chạm vào căn phòng dưới đất. Giống như Tô Mộc đã nói, trong tầng hầm chỉ có ba tên, trong đó hai tên đang ngủ say trong góc.

Vù vù!

Địch Lâm trực tiếp xông về hai người kia, Đoạn Bằng khóa tên béo còn lại, sau khi khoa tay múa chân, Đoạn Bằng lập tức cầm một cái kìm nhổ đinh từ bên cạnh, không hề nghĩ ngợi xoay tròn rồi trực tiếp đập lên đầu tên béo.

Bất kể đối phương là lão nhân hay là thanh niên, là người béo hay gầy, chỉ cần xác định là địch nhân, như vậy chỉ có một loại kết cục: không chút lưu tình!

Tên béo nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh chuyện đánh lén ở đây, cả người lắc lư mấy cái, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, cổ nghiêng sang một bên, hoàn toàn hôn mê. Máu tươi trên đầu nhất thời chảy ra, tràng diện hết sức kích thích.

– Đừng sợ, chúng tôi tới cứu các cô đây!

Đoạn Bằng nói.

Chẳng qua điều khiến Đoạn Bằng bất ngờ chính là, tiếng hét tưởng tượng trong đầu cũng không phát sinh. Những cô bé kia cũng bị một màn trước mắt làm cho ngây người, nhưng sau khi tỉnh táo lại, tất cả đều đứng dậy, hồn nhiên không để ý thân thể trần truồng, xông lên trước, trực tiếp vây bắt tên béo bắt đầu quyền đấm cước đá. Ánh mắt của các nàng giống như hận không thể trực tiếp xé rách tên béo vậy.

Đoạn Bằng thật sự chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, nhiều nữ nhân thân thể trần truồng đứng trước mắt, chỉ riêng hình ảnh này đã đủ cho hắn sợ hết hồn hết vía. Hơn nữa phải biết rằng những cô bé này cũng không phải đứng yên chết lặng, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ linh động. Dưới sự kích thích như vậy, Đoạn Bằng lại càng không biết nên tự xử như thế nào, đưa ánh mắt nhìn về phía Địch Lâm.

Ai ngờ Địch Lâm càng quyết đoán hơn, trực tiếp quay đầu, đứng ở cửa xuống đất, chịu trách nhiệm thông khí, giao tất cả cô bé cho Đoạn Bằng.

Diễm phúc này thật sự là vô phúc hưởng thụ!

– Bằng tử, đừng lo lắng, mau chuẩn bị đưa các nàng rời đi.

Địch Lâm thấp giọng nói.

– Không thể, hiện tại không thể đi!

Đoạn Bằng trầm giọng nói, nói đến chính sự, ánh mắt hắn rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều, đại não cũng bắt đầu cấp tốc chuyển động.

– Lãnh đạo, hiện tại ở bên ngoài nhất định có người của Âu Dương Dung canh chừng, nếu chúng ta cứ như vậy ra ngoài, chắc chắn là không có khả năng! Trừ phi nghĩ cách khác, nếu không sợ rằng các cô gái còn chưa đi đến cửa biệt thự đã bị độc thủ rồi!

Đoạn Bằng nói.

Đây là sự thật!

Đừng nói là biệt thự này, cho dù là cả khu biệt thự Bỉ Ngạn Hoa cũng được người của Âu Dương Dung trông coi. Bọn Tô Mộc có thể đánh Âu Dương Dung trở tay không kịp, nhưng không thể nào cứ như vậy quang minh chánh đại rời đi. Nếu như vậy cũng không tránh khỏi quá coi thường lực lượng phòng ngự nơi này.

Dĩ nhiên nếu như chỉ có bọn Tô Mộc thì không có bao nhiêu khó khăn. Nhưng mục đích bọn hắn tới đây chính là vì tìm kiếm những cô gái này, không có lý nào lại bỏ qua.

Nên làm gì bây giờ?

– Vận dụng trợ giúp đi!

Tô Mộc trầm giọng nói.

Trợ giúp chính là nói Lương Phá Lỗ đang ở phía ngoài khu biệt thự, lúc này cũng chỉ có dựa vào quan hệ giữa Lương Phá Lỗ và Lý Dật Phong. Hơn nữa Tô Mộc vốn muốn mượn chuyện này, vạch trần Âu Dương Dung. Nếu không làm lớn chuyện, làm sao có thể làm được? Chỉ có kêu nhiều người tới, mới có thể khiến cho gia tộc Âu Dương không dám tiến hành bao che Âu Dương Dung. Nhưng chuyện này có chút mạo hiểm, nếu kêu Lý Dật Phong động thủ, hắn chưa chắc dám làm.

Gia tộc Âu Dương nói thế nào cũng rất có năng lượng trong thành phố Tây Phẩm, bất kể là thương giới hay là chính giới đều có nhân mạch, chẳng qua cho dù Lý Dật Phong dám làm, cũng chưa chắc có thể điều động bao nhiêu người. Chớ nói chi là trên đầu Lý Dật Phong còn ngồi một bí thư chính pháp ủy thành phố, chủ quản công kiểm tư pháp Hô Diên Khánh Chi.

Hô Diên Khánh Chi sẽ có thái độ gì?

Nếu Hô Diên Khánh Chi gây chuyện thì phải làm gì?

Tô Mộc bất chợt cảm thấy, chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp. Đúng thế, vừa rồi đến đây, cũng không nghĩ có thể tìm được những thiếu nữ bị mất tích. Chẳng qua muốn mang theo Bùi Phi rời đi, Tô Mộc có mười phần nắm chắc.

Dĩ nhiên mâu thuẫn như vậy chỉ lướt qua đầu Tô Mộc, sau đó rất nhanh bị hắn trực tiếp không để ý tơi. Trước mắt chính là một địa ngục nhân gian, chỉ cần Lý Dật Phong dẫn đội tới đây, chỉ cần chuyện ở đây bị lập thành vụ án, ai dám lên tiếng? Nếu ai dám nói lung tung, vậy thì đừng trách đến lúc đó Tô Mộc không làm việc theo quy củ.

Không sai, cứ làm như vậy đi!

Đoạn Bằng và Địch Lâm yên lặng chờ đợi, chỉ cần Tô Mộc quyết định, bọn họ cũng sẽ thi hành vô điều kiện!

Các cô gái trong tầng hầm đồng dạng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế hiện tại, tất cả đều biết điều đứng yên, không người nào chạy loạn!

Bùi Phi đi tới, cầm tay phải Tô Mộc, ánh mắt trầm ổn chấp nhất!

– Tiểu Lương tử…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.