Chương trước
Chương sau
Thành phố Tây Phẩm cho dù là một nơi nghèo khó của tỉnh Giang Nam, nhưng cũng là một thành phố địa cấp, là một khu vực thành thị phồn hoa. Vào mùa này, cuộc sống về đêm là thời điểm rực rỡ nhất, dĩ nhiên cũng không thể yên lặng. Bùi Phi cũng không kêu Tô Mộc đi dạo siêu thị với nàng, mà lựa chọn chợ đêm. Điều này khiến cho Tô Mộc rất bất ngờ, không ngờ một minh tinh như nàng còn có một bộ mặt khác như vậy.

– Làm sao? Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Cho là tôi sẽ không tới chỗ như thế đi dạo kia?

Bùi Phi đeo chiếc kính mát che kín gương mặt của nàng, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt phía sau chiếc kính như thế nào.

Vào ban đêm, muốn vừa nhìn đã nhận ra Bùi Phi đã hóa trang, chắc chắn là rất khó khăn. Hơn nữa cho dù có người hoài nghi, cũng sẽ không dám khẳng định. Dù sao Bùi Phi là thân phận gì, nơi đây là nơi nào, hai thứ này làm sao có thể có bất kỳ giao tập nào? Một minh tinh như Bùi Phi, ra vào đều là trung tâm thương mại cao cấp, ăn cơm Tây, uống rượu đỏ, quán ven đường ở chợ đêm, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

– Đúng vậy, có chút kỳ quái.

Tô Mộc cười nói.

– Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái, tôi cũng xuất thân từ đứa trẻ nhà nghèo, cậu cho rằng tôi trời sinh chính là như vậy sao? Tôi có thể thành danh, cũng đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ, điều này cậu khó có thể tưởng tượng. Người khác chỉ thấy cảnh tượng hiện tại của tôi, có ai biết tôi trước kia đã trải qua cuộc sống như thế nào!

Trong mắt Bùi Phi toát ra vẻ đau khổ.

Nhìn thấy ánh mắt này, trái tim Tô Mộc không khỏi run lên.

Bùi Phi khởi gia như thế nào, Tô Mộc cũng không rõ ràng. Ban đầu khi hắn xem Bùi Phi như tình nhân trong mộng, Bùi Phi đã nổi danh. Trong quá khứ của nàng rốt cuộc gặp phải chuyện gì, Tô Mộc không biết. Nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của Bùi Phi, hắn có thể đoán được, cuộc sống trước kia của Bùi Phi có lẽ cũng vô cùng vất vả.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp kéo tay Bùi Phi.

– Đi thôi, tối nay chúng ta sẽ đi dạo chợ đêm, ăn một bữa, chỉ cần là thứ chị thích ăn. Tôi sẽ mua cho chị ăn!

– Thật sao?

– Dĩ nhiên. Chị nói đi, chị thích ăn cái gì?

– Tôi muốn ăn món chao đậu hũ, ăn nước đá bào, ăn thịt nướng…

Tô Mộc kéo tay Bùi Phi, bước đi như đôi tình nhân. Trên thực tế hai người đích xác là người yêu, đi tới từng quán nhỏ. Chỉ cần là thứ Bùi Phi muốn ăn, Tô Mộc đều mua hết, hai người đầu tựa đầu, vui vẻ đi ăn. Phía trước là một quán nhỏ, sau khi hai người ngồi xuống, liền cầm một chén bún cay bắt đầu vui vẻ ăn. Khí chất của hai người thật sự rất đặc biệt, cho dù là trong chợ đêm, cũng không thể bao phủ, ngược lại càng thấy hút mắt.

Nhưng không sao cả, hai người vẫn tiếp tục ăn uống.

Đúng lúc này, một tiếng đàn nhị thê lương đột nhiên truyền vào trong tai hai người. Ban đầu Tô Mộc không để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy thương tâm, mặc dù đối phương kéo đàn không hay, nhưng tình cảm rất chân thành tha thiết, nghe vào trong tai sẽ khiến người ta sa vào một loại không khí bi thương. Cho dù là Bùi Phi, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện trên con đường cách quán nhỏ không xa, bày hai chiếc ghế đẩu, một đôi vợ chồng nhìn qua hơn năm mươi tuổi ngồi phía trên. Người nam kéo nhị hồ, trên mặt người nữ lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở đó, đầu cúi thấp, trong miệng không ngừng lầm bầm nói cái gì.

– Tiếng đàn thật thê lương, chẳng lẽ bọn họ có điều gì khó nói hay sao?

Bùi Phi hỏi.

– Chuyện khó nói? Hai vị không phải người ở đây đúng không?

Ổng chủ quán hiện tại đang nhàn rỗi, liền trực tiếp quay đầu hỏi.

– Đúng vậy, ông chủ, ông biết bọn họ có chuyện gì hay không?

Bùi Phi thuận miệng hỏi.

– Đôi vợ chồng này thật ra mới đến thành phố này mấy hôm trước, tại sao lại ở chỗ này? Bởi vì phía trước con đường này chính là chính quyền thành phố, bọn họ trước đó đã đến chính quyền thành phố, hình như để đòi công đạo. Thật ra chẳng những là bọn họ, tôi nghe nói có mấy người hai ngày trước cũng đến chính quyền thành phố, hình như con gái nhà bọn họ bởi vì tham gia lớp huấn luyện do Sở lao động thành phố cử hành, hiện tại tìm không thấy. Bọn họ đến Sở lao động thành phố yêu cầu thuyết pháp, người của sở lao động trực tiếp đuổi bọn họ ra. Cho nên không có cách nào, bọn họ mới đến chính quyền thành phố.

Chỉ có điều mấy ngày qua số tiền bọn họ mang theo có lẽ đã tiêu sạch sẽ, cho nên mới phải nghĩ ra cách như thế, ở chỗ này hát rong. Nói đúng ra, đám người của Sở lao động thành phố thật quá đáng. Cậu nói bọn họ làm mất con gái nhà người ta, còn không cho người ta một câu trả lời, chuyện này là thế nào? Thật ra tôi cũng nghe nói, chuyện này hình như là có liên quan đến công ty giải trí Tân Trù của thành phố chúng ta. Nếu thật sự như vậy, bọn họ coi như xui xẻo. Tôi còn nghe nói…

– Ông béo, ông còn ở đó nói nhăng gì đó, còn không mau cút tới đây cho tôi! Không nhìn thấy khách đến sao?

– Được, tới liền!

Ông chủ quán bị vợ quát, vội vàng đi hỗ trợ. Bà vợ nhìn lướt qua Tô Mộc và Bùi Phi, sau đó lại nhìn chồng thấp giọng mắng:

– Ông còn ở đó nói lung tung cái gì? Chẳng lẽ ông không biết, những lời ông nói, nếu như bị người của Âu Dương thiếu gia nghe được, cái quán này của chúng ta xem như xong đời sao? Chẳng lẽ ông không biết con đường này, cũng là Âu Dương thiếu gia quản hay sao? Ai cho ông lắm mồm, đi làm việc cho tôi, đồ gây chuyện!

Chuyện nghe đến đó thật ra đã rất rõ ràng!

Tô Mộc không cần đoán cũng biết, đôi vợ chồng này nhất định là người của Hắc Tước trấn, tới đây tìm kiếm con gái mất tích của mình. Trong nhà không có điều kiện, ở chỗ này mấy ngày nhất định là xài hết tiền trên người rồi, vẫn không tìm được người. Cho nên mới ở chỗ này làm như vậy để kiếm ít tiền tiếp tục tìm kiếm.

Đây là hành động gì chứ?

Đây là đang hung hăng tát vào mặt Tô Mộc!

Đây đều là người dân dưới sự quản lý của hắn, cũng là dân chúng thuần phác nhất, con gái của bọn hắn mất tích dĩ nhiên phải tới đây tìm kiếm. Kết quả thì sao? Sở lao động thành phố không những không cho một câu trả lời, còn muốn đuổi người ta ra ngoài, tại sao các ngươi có thể làm như vậy? Các ngươi hành động như vậy có khác gì hành động của cầm thú? Tô Mộc cảm giác cả mặt đau rát, không còn tâm tình đi ăn cùng Bùi Phi, trong hai con mắt đã bắt đầu toát ra ngọn lửa tức giận.

Bùi Phi nhìn thấy biểu hiện dị thường của Tô Mộc, thấp giọng hỏi:

– Sao vậy?

– Bọn họ là người của Hắc Tước trấn, là người của huyện Hoa Hải! Thấy bọn họ như vậy, trong lòng tôi thật sự thấy hổ thẹn!

Tô Mộc chậm rãi nói.

– Tô Mộc, thật ra chuyện này không liên quan đến cậu…

Bùi Phi vừa định an ủi hắn, lại bị Tô Mộc trực tiếp khoát tay cắt đứt:

– Chuyện này làm sao có thể không có quan hệ đến tôi? Tôi bây giờ là Huyện trưởng huyện Hoa Hải, phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng có quan hệ mật thiết với tôi. Bùi tỷ, nếu chuyện tôi gặp được, thì không thể bỏ qua. Nếu không, tôi làm sao có thể xem mình là quan phụ mẫu. Cho nên, Bùi tỷ tối nay tôi chắc không thể tiếp tục đi dạo phố với chị rồi, tôi phải qua đó.

– Đi đi, tôi hiểu, tôi sẽ đợi.

Bùi Phi gật đầu nói.

– Ừ!

Tô Mộc vừa nói vừa đứng dậy, đột nhiên đúng lúc này, một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, ngay sau đó kèm theo thanh âm rầm rầm, từ trên xe nhảy xuống mấy người. Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là đến bắt đôi vợ chồng này. Đôi vợ chồng nhìn thấy xuống những người này, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa định cầm nhị hồ bỏ đi, nhưng ai ngờ một người trong đó, trực tiếp tiến lên trước, túm lấy cây nhị hồ, không hề nghĩ ngợi trực tiếp đánh gãy.

– Ai cho ông đánh đàn, ông cho rằng ngươi là ai? Dương Bạch Lao sao? Còn ở đây đánh đàn, hai người mau trở về cho tôi. Nếu để tôi ra tay, hai người sẽ không có quả ngon để ăn đâu!

Người nam tử trung niên miệng đầy mùi rượu gầm hét.

Biến hóa như thế, nhất thời khiến cho không khí trên con đường bắt đầu trở nên khẩn trương. Bất kể là người bán hay người mua, nhìn thấy người nam nhân này hành động như vậy, đều vây đến, đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm!

Người nam nhân này là ai, Tô Mộc vừa vặn biết, bởi vì rất trùng hợp, Tô Mộc đã xem qua tài liệu của hắn. Hắn chính là phó cục trưởng cục Khiếu nại huyện Hoa Hải, tên là Liêu Thắng! Là một người có tính cách thô lỗ, tác phong bá đạo. Để cho người như vậy đảm nhiệm phó cục trưởng cục Khiếu nại, thật sự là rất khó làm cho người ta tin tưởng. Nhưng Liêu Thắng chẳng những đảm nhiệm chức vị phó cục trưởng, hơn nữa đảm nhiệm còn rất vững vàng.

Lúc trước Tô Mộc chỉ nghe nói Liêu Thắng có tác phong thô bạo, hiện tại không ngờ hắn còn thô bạo hơn lời đồn. Đây là hành động gì chứ? Ngươi cho rằng ngươi là thổ phỉ chiếm núi làm vua sao? Tại sao có thể làm ra cử động như vậy?

Cục khiếu nại ngăn cản người khiếu tố, Tô Mộc có thể lý giải. Dù sao không ai muốn trong địa bàn của mình xuất hiện sự kiện khiếu nại, nhưng dù sao ngươi cũng phải chú ý phương pháp! Cậy mạnh làm ra hành động như vậy, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy tức giận.

Cục Khiếu nại thật sự cần chỉnh đốn rồi!

Khi ở bên này Tô Mộc đang suy tư, tình thế trước mắt bắt đầu phát sinh biến hóa. Liêu Thắng lần này chẳng những không thay đổi tác phong làm việc của mình, ngược lại càng trầm trọng hơn, giơ một tay lên, vừa nói vừa định động thủ với đôi vợ chồng đáng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.