Chương Duệ nói đúng ra cũng chưa từng tiếp xúc với Tô Mộc quá nhiều, nói chính xác là không có. Dù sao Tô Mộc trở thành Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải cũng chưa được mấy ngày, cho dù hắn nghĩ như thế nào, cũng phải có cơ hội. Nhưng trong lòng Chương Duệ, thật sự chưa từng xem nhẹ Tô Mộc. Chương Duệ đã từng gặp qua rất nhiều người, tự tin luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh. Bất kể là ai, chỉ cần hắn muốn, tuyệt đối có thể phân tích ra tám chín phần. Nhưng đối với Tô Mộc, Chương Duệ lại giống như đang nhìn mây mù, không biết nên hình dung như thế nào.
Hiện tại thì tốt rồi, hắn vừa đến, Tô Mộc đã nói chuyện nghiêm túc như vậy rồi, ngay cả nửa điểm thở dốc cũng không cho.
Chương Duệ dĩ nhiên biết chuyện này, nhất định đã khiến cho Tô Mộc nổi giận. Nói ra chuyện này rất biệt khuất, hắn thân là cục trưởng cục công an huyện Hoa Hải, mười cô bé mất tích dưới sự quản lý của mình, lại không có cách nào tìm ra, đây quả thực là một khiêu khích nghiêm trọng với một cục trưởng cục công an huyện như hắn!
– Tô huyện trưởng, ngài rất nghiêm túc chứ?
Chương Duệ hít sâu một hơi hỏi.
– Đồng chí nghĩ thế nào?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Tô huyện trưởng, chuyện này thật ra cho dù ngài không hỏi thăm, tôi cũng sẽ chọn lúc báo cáo với ngài. Bởi vì tính chất của vụ án này thật sự vô cùng ác liệt, nếu xử lý không tốt, cái mũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702386/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.