Chương trước
Chương sau
Khi ánh sáng buổi sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng tràn vào gian phòng, Tô Mộc ngắm nhìn gương mặt Liễu Linh Lợi, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tối hôm qua, Liễu Linh Lợi thật sự rất điên cuồng, chẳng những thỏa mãn Tô Mộc, trái lại còn chủ động khiêu chiến. Trong trạng thái như vậy, Tô Mộc làm sao có thể yếu thế, hai người cứ thế mà chinh chiến không biết mệt.

Cho nên hiện tại thân thể Liễu Linh Lợi thật sự có chút mệt mỏi!

– Thế nào? Hôm nay nếu mệt quá thì đừng đi làm.

Tô Mộc dịu dàng nói.

– Không đi làm sao được? Lý bí thư còn đang chờ em kìa!

Liễu Linh Lợi nói.

– Hừ, không nói đến cô ta nữa, nói đến anh lại thấy tức giận. Em nói Lý Tuyển rút cuộc nghĩ thế nào, biết rõ em và Vũ Kiếm Phi có quan hệ như vậy, nhưng vẫn muốn phái em đi, trong đầu cô ta toàn nước hay sao? Linh Lợi, nếu như em muốn, anh…

Tô Mộc còn chưa nói hết, đã bị Liễu Linh Lợi trực tiếp che miệng lại.

– Em biết anh muốn nói gì, thật ra không cần thiết, Lý Tuyển là người như thế nào, em không phải không biết. Nhưng em cũng không thể đứng bên anh, nếu như vậy không khỏi có chút quá đáng. Em sẽ mượn lực lượng của Lý Tuyển, từng bước bò về phía trước. Đợi đến khi em bò đến vị trí có thể trợ giúp anh, em biết phải làm sao. Trước lúc đó, hứa với em, xem như giữa chúng ta không có quan hệ gì hết, được không?

Liễu Linh Lợi ôn hòa nói.

– Thật sự không có chuyện gì?

– Không có chuyện gì!

– Tốt lắm. Vậy tất cả nghe theo em!

Hai người lại ở trên giường chiến đấu một trận, lúc này Tô Mộc mới động thân rời đi. Nơi này dù sao cũng là nhà riêng của Liễu Linh Lợi, nếu bị người khác phát hiện mình mới sáng sớm đã từ nơi này đi ra, thật sự là khó có thể nói rõ ràng. Cho nên sau khi Tô Mộc hóa trang kỹ càng mới rời khỏi khu dân cư, nện bước nhẹ nhàng, xuất hiện trong đại viện chính quyền huyện.

Trong nháy mắt thân ảnh của Tô Mộc xuất hiện ở chỗ này, tất cả mọi người đều khom người đứng yên, không có người nào còn dám như trước kia, thậm chí ngay cả trong lòng bọn họ cũng không ai dám xem thường Tô Mộc. Hành động tối qua của Tô Mộc đã hoàn toàn khiến cho bọn họ khiếp sợ. Hiện tại là một thành viên của chính quyền huyện, sau khi bọn họ ra ngoài cũng cảm giác trên mặt vô cùng có thể diện. Các ngươi không phục phải không? Nếu không phục, kêu chủ nhân của các ngươi đứng ra, xem ai dám làm chuyện giống như Tô Mộc?

– Tô huyện trưởng!

– Chào Tô huyện trưởng!

Những tiếng chào hỏi như thế liên tiếp vang lên, có một số người thậm chí cũng không phải đi đường này, sau khi phát hiện Tô Mộc từ nơi này đi tới, cũng đi vòng tới đây, chào hỏi Tô Mộc một tiếng mới được.

Tô Mộc tươi cười đón chào, thật ra nói chính xác, ở phương diện này Tô Mộc cũng rất chú ý. Hắn chưa bao giờ cố ý làm ra khí phái huyện trưởng trước mặt những nhân viên công vụ bình thường này.

– Huyện trưởng!

Sở Tranh đứng ngoài cửa cung kính nói.

– Sở Tranh, thế nào? Hôm nay có sắp xếp lịch trình gì không?

Tô Mộc mỉm cười đi vào phòng làm việc, Sở Tranh đã sớm quét dọn sạch sẽ, trên bàn làm việc đặt một chén trà xanh.

– Huyện trưởng, lịch trình hôm nay thật ra cũng rất bận rộn, buổi sáng đến nhà máy phân hóa học tiến hành điều tra nghiên cứu, xế chiều là hội nghị công tác huyện trưởng. Nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bộ phận hành chính Vạn Tượng Phong Đầu gọi tới, nói là một canh giờ sau bọn họ sẽ chạy tới huyện Hoa Hải. Cho nên huyện trưởng, nếu ngài đến nhà máy phân hóa học…, thời gian tương đối gấp gáp.

Sở Tranh nói.

– Một canh giờ sau sao?

Tô Mộc ngồi xuống nhấp một ngụm trà:

– Chuyện điều tra nghiên cứu nhà máy phân hóa học huyện tạm thời hủy bỏ đi, tôi còn chưa nghiên cứu kỹ càng, cậu thu thập đầy đủ tư liệu của nhà máy đưa cho tôi rồi hãy nói.

– Vâng!

Sở Tranh xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Hiện tại ở huyện Hoa Hải, Sở Tranh cũng là một nhân vật, đừng nói là những đầu lĩnh phía dưới, cho dù là những phó huyện trưởng thường ủy chưa vào đảng nhìn thấy Sở Tranh, cũng xưng huynh gọi đệ. Không có cách nào, ai bảo Sở Tranh bây giờ là nước lên thì thuyền lên? Phải biết rằng hiện giờ địa vị của Tô Mộc ở huyện Hoa Hải như mặt trời ban trưa, tối hôm qua ở trước mặt tất cả thường ủy huyện ủy, hung hăng lột sạch mặt mũi của Đổng Học Vũ, càng làm cho uy vọng của Tô Mộc không ngừng bay lên.

Về phần Đổng Học Vũ…, không có ai để ý tới. Đổng Học Vũ ngay cả chuyện như vậy cũng làm không xong, hắn còn muốn người khác nói gì với hắn? Chuyện này chỉ sợ muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, hiện tại trên quan trường thành phố Tây Phẩm, khẳng định ai cũng đã biết chuyện tối. Hắn nói hắn để thể diện ban lãnh đạo huyện Hoa Hải ở chỗ nào?

Người như hắn, còn muốn tự lập môn hộ, còn muốn đấu với Tô Mộc, có thể sao? Bây giờ người ta chỉ cần tùy tiện đánh xuống một tổ hợp quyền, cũng làm cho tinh thần của hắn trầm thấp!

Reng reng!

Điện thoại trên bàn làm việc của Tô Mộc vang lên, sau khi nghe máy, bên kia liền truyền đến tiếng cười của Tưởng Hoài Bắc:

– Tiểu tử cậu cũng lợi hại lắm, trước mặt nhiều người như vậy, lại khiến Đổng Học Vũ mất hết thể diện.

– Tưởng thị trưởng, xem ngài nói kìa, tôi không phải là không cho hắn thể diện, mà bởi vì trường hợp lúc đó không thể cho. Trước đó tôi đã liên tục nhắc nhở, nhưng bọn hắn không lĩnh tình, tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ cứ để cho tập đoàn Tam Thịnh đầu tư sao? Ngài cũng không phải không biết, tập đoàn Tam Thịnh là người phạm tội, hiện tại cũng khó bảo toàn bản thân, còn tới đầu tư? Buồn cười! Xí nghiệp như vậy, làm sao có thể vượt qua khảo hạch của cục Chiêu thương thành phố. Tưởng thị trưởng, xem ra công việc của cục Chiêu thương thành phố cũng cần phải chỉnh đốn rồi!

Tô Mộc nói.

Nghe lời nghe âm!

Tưởng Hoài Bắc thông qua lời này của Tô Mộc cũng biết hắn có ý gì, nhưng tâm tư Tưởng Hoài Bắc cũng khẽ động, nếu thật sự có cơ hội, nếu có thể vận hành…, người khác không dám nói, tối thiểu có thể cắm một người của mình vào cục Chiêu thương thành phố. Nếu như vậy, mình sẽ có tai mắt trong cục Chiêu thương thành phố, sau này nếu phát sinh tình huống nào đó, cũng có thể biết trước tiên, từ đó chuẩn bị sẵn sàng.

– Được, tôi biết phải làm sao rồi! Đúng rồi, tôi nghe nói đội khảo sát đầu tư của Vạn Tượng Phong Đầu ngày hôm qua đã đến thành phố Tây Phẩm, hiện tại đang tiến về huyện Hoa Hải đúng không?

Tưởng Hoài Bắc làm bộ như vô ý hỏi.

– Tưởng thị trưởng, chuyện này tôi đã báo cáo với ngài, bên phía Vạn Tượng Phong Đầu nói là hai ngày nữa, thật sự là hai ngày nữa! Bên tôi đã nhận được thông báo, nói không đến một canh giờ sau sẽ đến đại viện chính quyền huyện. Đợi sau khi bọn họ đến, tôi biết phải làm sao.

Tô Mộc nói.

– Tốt, vậy thì tốt!

Tưởng Hoài Bắc cười nói.

Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, sau đó Tô Mộc cúp điện thoại, hắn không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, Tưởng Hoài Bắc Tưởng ca xem chừng cũng gấp gáp rồi, nếu không đã không như vậy? Nhưng mình đã tới đây một thời gian rồi, nếu không tạo ra một chút chính tích, sẽ không có ai tin phục. Chỉ có điều nghĩ đến nếu bọn Mộ Dung Cần Cần tới đây, liên tưởng đến chuyện xây dựng trụ sở, khóe miệng Tô Mộc không khỏi hất lên.

Chuyện đứng xếp hàng, chia quả táo, không phải chỉ có Tưởng Hoài Bắc có thể sử dụng, hiện tại Tô Mộc cũng chuẩn bị động thủ tiến hành.

Phải biết rằng nếu Tô Mộc muốn chân chính làm tốt công việc ở huyện Hoa Hải, thủ hạ không ai nghe lời là không được. Mặc dù nói hiện tại mình có một đồng minh, là bí thư chính pháp ủy Mạnh Vi Khiêm, nhưng phải biết rằng hắn lại không thể làm thay việc của người khác. Cuối cùng, nếu Tô Mộc không có biện pháp lợi dụng mấy phó huyện trưởng trong chính quyền huyện là không được. Với thực lực bây giờ của Tô Mộc, thật sự không có cách nào áp chế sáu phó huyện trưởng. Nhưng hiện tại Tô Mộc cũng không có ý nghĩ như vậy.

Huyện Hoa Hải sắp nghênh đón thời đại phát triển tốc độ cao, mặc dù sáu phó huyện trưởng là hơi nhiều, nhưng nếu chia việc, bọn họ cũng không phải không có chuyện để làm. Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc bắt đầu cắt tỉa tư liệu của sáu phó huyện trưởng.

Không thể không nói, điều duy nhất khiến Tô Mộc cảm thấy may mắn chính là, khi Bạch Trác cầm quyền, râu ria của Lý Tuyển cũng không thể vươn dài đến chính quyền huyện, sáu phó huyện trưởng không có người nào đứng trong đội ngũ của Lý Tuyển, đây là một tin tức không tệ.

Trong sáu phó huyện trưởng, người đầu tiên có thể loại bỏ chính là Mã Quốc Sơn!

Mã Quốc Sơn là người của Đổng Học Vũ, điểm này không ai có thể nghi ngờ, hơn nữa Mã Quốc Sơn có quan hệ với Mã Tiểu Khiêu của Tân Thiên Nông Mậu, Tô Mộc bây giờ còn chưa động thủ với hắn, đã coi như là phá lệ khai ân, cho dù Mã Quốc Sơn muốn đứng vào hàng, Tô Mộc cũng chưa chắc gật đầu.

Hiện tại còn dư lại năm người…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.