Chương trước
Chương sau
Trên thế giới này có rất nhiều người, cũng không thể nói là mắt chó xem người thấp, chỉ nói ánh mắt bọn họ có vấn đề. Nhiều khi chuyện mà bọn họ tưởng thật, thường thường sẽ biến thành giả. Trên thế giới này lại có mấy người nhìn thấu được thực chất của vấn đề? Trước kia khi anh mang theo túi da rắn đi ngoài đường sẽ bị người định nghĩa là dân công, mà bây giờ người mang theo túi da rắn lại tạo cho người ta suy nghĩ, trong túi có phải đựng rất nhiều tiền mặt hay không?

Đây là sự thật!

Giống như tình cảnh của Thái Nhạc hiện tại!

Thái Nhạc từng kiến thức qua rất nhiều trường hợp rất nhiều người, mà đàn ông đảo quanh nàng cũng nhiều vô số. Dưới tình huống như thế, nàng vận dụng kinh nghiệm thực chiến mà hiểu được làm sao phán đoán nội tình của một người đàn ông hùng hậu bao nhiêu. Khi đi quán bar liệp diễm nàng thường thường chỉ liếc mắt là đoán được gia cảnh của đối phương. Nhưng trong một khắc này Thái Nhạc đã thật sự xem nhầm, hơn nữa còn sai lầm lớn, nghiêm trọng tới mức khiến cho nàng muốn rơi kính mắt.

Một chiếc xe vừa dừng trước mặt Tô Mộc, cửa xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt giỏi giang, nói gì đó với hắn, sau đó Tô Mộc trực tiếp lên xe. Ngay lập tức chiếc xe biến mất trước mắt, không hề có chút ý dừng lại.

Nhưng nếu chỉ như vậy còn chưa tính, phải biết rằng chiếc xe kia thật không đơn giản!

Thái Nhạc từng gặp qua loại biển số xe kia, đó là xe quân đội, loại xe này ở thủ đô ý vị như thế nào! Càng khỏi nói ngoài biển số xe, chiếc xe kia chính là xe quân dụng, tạo hình ngang ngược càn rỡ phụ trợ rõ thân phận bất phàm của nó.

Mà bây giờ người lái chiếc xe kia tới đón Tô Mộc, ai có thể nói thân phận Tô Mộc còn đơn giản sao?

Lần này thật sự xem nhầm!

Thái Nhạc hô to lên.

Trái tim buộc chặt của Tiêu Tiêu lặng yên thả lỏng.

Dựa theo kế hoạch Tô Mộc tìm khách sạn tắm rửa thay quần áo, sau đó cùng Từ Long Tước đi ra ngoài.

Tước ca, anh chuẩn bị dẫn tôi đi đâu vậy?

Tô Mộc khó hiểu hỏi.

Sao đây? Chẳng lẽ còn sợ hãi Tước ca đem cậu bán hay sao?

Từ Long Tước cười to nói.

Làm ơn đi, Tước ca, vui đùa như vậy thật không thú vị chút nào.

Tô Mộc lắc đầu nói.

Ha ha, mang cậu đi nơi tốt thôi.

Từ Long Tước cười to nói.

Là một quân nhân, cỗ khí phách hiên ngang hào hùng trên người Từ Long Tước ai cũng có thể cảm nhận được, chính vì tính cách này của hắn, bên cạnh hắn cũng có một nhóm người vây quanh. Hơn nữa còn có Từ lão, cho nên Từ Long Tước cũng có vòng luẩn quẩn của mình. Tối nay mục đích hắn mang theo Tô Mộc đi ra chính là vì muốn giới thiệu quan hệ nhân mạch của mình cho Tô Mộc. Cũng chính là vì biết chuyện này, cho nên Từ Trung Nguyên mới có thể yên tâm.

Gia thế hiển hách lại như thế nào? Nếu không có nhân mạch gắn bó, gia thế có hùng hậu bao nhiêu cũng bị đổ rụng trong khoảnh khắc!

Quán bar Chiến Hữu.

Đây là một quán bar nằm ở địa phương thật bình thường, toàn bộ con đường đều chỉ mở quán bar như vậy, nơi nơi đều lóe sáng đèn neon.

Sau khi Từ Long Tước xuất hiện ở nơi này, thật quen thuộc chào hỏi mọi người, mang theo Tô Mộc đi vào một căn phòng, bên trong đã có hai người đang ngồi. Tô Mộc liếc mắt liền có thể nhìn ra hai người này tuyệt đối có gia thế không sai. Bởi vì cỗ khí chất trên người họ không có cách nào giả dối.

Hơn nữa hai người này cũng thật sự đặc thù, một người vừa nhìn liền biết cũng là quân nhân như Từ Long Tước, dáng người thật khôi ngô khỏe mạnh. Một người thập phần văn nhã, nhưng ánh mắt thông minh lanh lợi thật chói mắt.

Khi Từ Long Tước cùng Tô Mộc đi vào, hai người nhanh chóng đứng lên.

Tước ca!

Từ Long Tước ra dấu cho hai người ngồi xuống, sau đó kéo Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh, nói:

Đây là người mà tôi đã giới thiệu với hai người, là cháu nuôi của ông nội tôi, cũng là em trai của Từ Long Tước này, tên Tô Mộc! Tô Mộc, đây là Mông tử, tên Mông Thái, cũng tham gia quân ngũ với tôi. Người kia tên Dương Quyền, cũng theo chính như cậu, nhưng ở phương nam, hỗn tại Ma Đô.

Mông ca, Dương ca!

Tô Mộc xem như nhỏ nhất, cho nên vừa nghe Từ Long Tước giới thiệu liền nhanh chóng chào hỏi.

Được rồi, đã sớm nghe Tước ca nói về cậu, hôm nay gặp mặt thật đúng là không sai. Tôi chỉ liếc mắt liền có thể nhìn ra cậu cũng như chúng tôi, hắc hắc, sau này có sự tình gì cứ mở miệng nói chuyện, tuyệt đối sẽ giúp cậu.

Mông Thái cười nói.

Mọi người đều là huynh đệ!

Dương Quyền cười nói.

Ngồi xuống nói chuyện!

Từ Long Tước lên tiếng.

Được!

Tô Mộc gật đầu.

Tô Mộc, hiện tại đang làm việc ở nơi nào?

Dương Quyền hỏi.

Từ Long Tước giới thiệu xong cũng không tiếp tục nói xen vào, xem như hai người trước mắt này là nhân mạch của hắn, nhưng cũng không đạo lý hắn có thể làm chủ cho hai người, bức bách họ phải nhận Tô Mộc làm huynh đệ. Bất kỳ thời điểm nào việc tự chủ lựa chọn luôn được đặt ở vị trí đầu tiên, nếu có ai trực tiếp bao biện làm thay chính là cách thực hiện ngu xuẩn. Mông Thái không hỏi thì Dương Quyền hỏi, đây cũng là cách thức.

Bởi vì ở bên cạnh Từ Long Tước, Dương Quyền là văn mà Mông Thái là võ, văn võ song toàn chính là nói hai người này. Nhưng nếu cho rằng Mông Thái chỉ là một kẻ lỗ mãng mà không có nửa điểm thông minh tài trí, nếu cho rằng Dương Quyền chỉ là một thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, hoàn toàn sai mười phần.

Hai người này có thể trở thành huynh đệ của Từ Long Tước, sao có thể là người đơn giản?

Tôi làm việc tại huyện Hoa Hải Tây Phẩm thị tỉnh Giang Nam, hiện tại là quyền chủ tịch huyện!

Tô Mộc nói, ở trước mặt những người này, không cần đùa giỡn hoa chiêu, cũng không cần quanh co lòng vòng.

Quyền chủ tịch? Cấp chính xứ! Được a, xem ra Tô Mộc thật có tâm đắc khi làm quan, nếu không cũng không khả năng đi lên vị trí này. Quyền chủ tịch, chưởng quản sinh kế nhân dân một huyện, đây không phải ai cũng có thể làm.

Dương Quyền cười tủm tỉm nói.

Dương Quyền, đừng nói vậy được không? Nghe ý tứ của cậu, cho rằng Tô Mộc dựa vào ai mới đi lên vị trí kia đi. Hơn nữa cấp chính xứ giỏi lắm sao? Đáng giá cho cậu nói như vậy, chẳng lẽ anh cũng không dám nói với Tô Mộc, hiện tại anh đang hỗn trong Ma Đô, trong văn phòng thành ủy, chuẩn xác mà nói anh chính là đệ nhất thư ký của bí thư thành ủy Ma Đô.

Mông Thái không kiên nhẫn giơ lên chai bia tùy ý nói.

Một châm kiến huyết!

Đáy lòng Tô Mộc tuy run lên, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi. Văn phòng thành ủy Ma Đô là ngành yếu hại, phải biết rằng Ma Đô là thành phố trực thuộc trung ương, trở thành đệ nhất thư ký của bí thư thành ủy cũng thật không đơn giản. Nếu không đủ bối cảnh, cho dù năng lực của Dương Quyền có lợi hại, chỉ sợ cũng không cơ hội đảm đương chức vụ như thế. Chức vụ kia thật sự trọng yếu, chỉ cần một động tác là có thể nhấc lên một trận mưa gió.

Thành phố địa cấp cùng thành phố trực thuộc trung ương, đều là bí thư thành ủy, nhưng địa vị của hai thư ký có thể so sánh sao?

Dương Quyền giống như bị lời nói của Mông Thái kích thích, trực tiếp vạch trần hắn:

Mông hùng, anh đừng mãi nói tôi. Bây giờ anh đã tới quân hàm thượng tá đi? Là ý tứ gì, anh cho rằng mình là thượng tá thì có thể tùy ý khi dễ tôi hay sao? Có tin hay không chúng ta ra ngoài thử xem, tôi tuyệt đối tấu cho anh không phân biệt được đông tây nam bắc.

Khụ khụ!

Tô Mộc thật sự bị chấn trụ!

Mông Thái mới bao nhiêu tuổi đã là thượng tá, ngay khi Tô Mộc còn chưa kịp hồi phục lại, Từ Long Tước đã cười nói:

Dương tử, cậu lạc hậu rồi, sao lại không nhận được tin tức mới đây? Hiện giờ Mông tử đã không còn là thượng tá, mà rất nhanh sẽ trở thành đại tá!

Đại tá? Thật hay giả vậy?

Dương Quyền trừng mắt hỏi.

Đương nhiên là thật sự, chẳng lẽ tôi không đủ khả năng làm đại tá sao?

Mông Thái quyệt miệng nói.

Có thể, anh rất có khả năng! Theo tôi nghĩ cho anh làm đại tá còn ủy khuất anh, tốt nhất anh trực tiếp làm tướng quân!

Dương Quyền nói.

Tướng quân sao, nói vậy vẫn có chút miễn cưỡng. Khi nào đợi Tước ca trở thành tướng quân, tôi tiếp tục làm tướng quân đi!

Mông Thái gãi gãi đầu nói.

Không lời gì để nói!

Tô Mộc có thể cảm nhận được thái độ tùy ý của họ khi nói ra lời này, cũng biết họ không có ý khoe khoang. Dựa theo thái độ trò chuyện giữa họ, hành động khoe khoang chính là hành vi ngu xuẩn nhất.

Nguyên bản còn cho rằng mình thăng chức đã rất nhanh, nhưng so sánh với ba người này cũng không còn dám nghĩ như thế. Hai người là chuẩn đại tá, một người là thư ký của bí thư thành ủy Ma Đô, Tô Mộc thật hết lời để nói. Không cần nói tới ai khác, chỉ nói Dương Quyền ngồi lên vị trí thư ký tuyệt đối chỉ là một lần quá độ. Rất nhanh hắn cũng sẽ được phóng ra ngoài, dựa theo bối cảnh gia đình hắn, vị trí tuyệt đối không đơn giản.

Ở trên người Dương Quyền làm cho Tô Mộc giống như nhìn thấy thân ảnh của sư huynh, tư thế oai hùng bừng bừng, khí thế như hồng, tuổi trẻ tài cao.

Buổi tiệc gặp mặt tối nay xem ra thật sự thú vị!

Mông ca, Dương ca, Tước ca, xem như chúng ta cũng đã nhận thức, tôi biết tôi cũng không khả năng giúp đỡ được các anh chuyện gì, nhưng tôi có một mảnh thật tình, nào, lần đầu tiên gặp mặt, tôi uống trước!

Tô Mộc nói xong bưng ly rượu uống cạn.

Động tác này làm không khí trong phòng nháy mắt phát sinh biến hóa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.