Chương trước
Chương sau
Bất kỳ ở tại thời điểm hay niên đại nào, cũng không thiếu một ít người xem thường pháp luật. Ở trong sinh mạng của bọn hắn, có lẽ từng có lòng sợ hãi cùng tôn kính pháp luật. Nhưng đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ, cho dù là cực kỳ bé nhỏ, đều có thể làm nhân sinh quan của bọn hắn trở nên vặn vẹo. Hậu quả đó chính là xem thường pháp luật. Càng xem thường pháp luật, càng có thể thỏa mãn cảm xúc phản nghịch trong lòng bọn hắn.

Thật hiển nhiên lão ngũ chính là loại người đó.

Phát rồ, âm tàn cay độc, biến thái tới cực điểm…Những từ ngữ này cũng không đủ hình dung con người hắn, bởi vì ngoài lòng trung thành của hắn đối với Lý Thiên Thạc, trong mắt hắn những người khác chỉ là con kiến, có thể tùy ý giết choc. Mà người như vậy nếu có thêm năng lực đặc thù, thật sự sẽ mang tới nguy hiểm khó thể tưởng tượng cho xã hội này.

Lão ngũ đã từng đi lính, sau khi giải ngũ tinh thần chẳng những không sa sút ngược lại còn làm thật nhiều nghề nghiệp, trong đó làm cho hắn say mê nhất chính là chơi hắc quyền. Hắn luôn luôn duy trì trạng thái thịnh vượng nhất, đó chính là lão ngũ.

Hiện tại lão ngũ làm những chuyện như vậy, ở trong lịch trình sinh mạng của hắn là điều vô cùng bình thường.

Lúc này đồng tử Tô Mộc co rút lại, trên người phát tán ra sát ý băng sương. Hắn muốn mở miệng ngăn trở nhưng đã quá muộn. Ngay trên con đường đối diện đại viện huyện ủy, thân ảnh Lý Mộng chợt xuất hiện, nhìn dáng vẻ của nàng như đã có chút say rượu. Dáng vẻ của nàng thật chật vật, giống như một cái xác không hồn.

Nhưng mặc dù là vậy Lý Mộng cũng chưa từng nghĩ tới cái chết!

Nhưng nàng không muốn chết, có chút người lại không thể không giết chết nàng!

Cho nên một màn kinh người phát sinh!

Ngay khi thân ảnh Lý Mộng vừa xuất hiện ở ngã tư đường, trong mắt lão ngũ hiện lên vẻ dữ tợn, ngay sau đó trong tiếng kinh hô khiếp sợ của người đi đường, hắn lái một chiếc xe việt dã ầm ầm lao tới.

A!

Phanh!

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lý Mộng cảm giác được sau lưng lao tới một chiếc xe, nàng còn chưa kịp phản ứng thân thể liền bị đụng bay, lực đạo mạnh mẽ làm nàng chết ngay tại chỗ. Nhưng mặc dù là như vậy khi thân thể Lý Mộng rơi xuống đất, lão ngũ còn chưa buông tha, hắn gia tốc ngang nhiên cán qua trên người nàng, khiến máu tươi lẫn dịch óc văng tung tóe khắp bốn phía.

Trường hợp vô cùng máu tanh!

Phải biết rằng bây giờ là mùa hè, mà khu vực đại viện huyện ủy là con đường phồn hoa nhất, hai bên đường có rất nhiều quầy hàng vỉa hè. Rất nhiều người ở đây ăn thịt uống bia, khi vụ ám sát thê thảm như vậy phát sinh, không có ai nghĩ tới lại máu me tới như thế. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người sửng sốt ngay tại chỗ, ngay sau đó là tiếng thét lên chói tai điên cuồng, bàn ghế không ngừng bị đụng ngã lăn, mà mọi người cũng bỏ chạy tán loạn.

Lý Tuyển ngồi trong xe nhìn trường hợp ầm ĩ bên ngoài, bởi vì vừa rồi nàng hạ cửa kính xe nên tận mắt nhìn thấy một màn kinh khủng kia, mãi cho tới bây giờ thân hình nàng cũng còn đang run rẩy lên, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

Lý Tuyển có khi nào từng gặp qua trường hợp kinh tâm động phách như thế?

Đây làm sao gọi là tai nạn giao thông, đây rõ ràng là mưu sát trắng trợn!

Hơn nữa nơi này là đại viện huyện ủy, ở trước cơ quan chính phủ lại xảy ra sự kiện hung sát án, thậm chí còn có mặt Tô Mộc cùng Lý Tuyển ngay tại hiện trường, điều này bảo Lý Tuyển làm sao nhẫn nhịn kiểu khiêu khích như thế? Trong sự sợ hãi cùng phẫn nộ của nàng, Tô Mộc đã nhanh chóng đi tới, một thanh âm vang lên bên tai Lý Tuyển.

Lý bí thư, để tôi đi qua xem! Bằng tử, gọi điện cho Chương cục, để cho hắn lập tức mang người đi tới!

Dạ!

Cho tới lúc này Lý Tuyển mới sực tỉnh, tuy rằng nàng vô cùng sợ hãi, nhưng chức trách của bí thư huyện ủy làm cho nàng phải dùng hết dũng khí bước xuống xe. Chẳng qua khi nàng định đi lên phía trước, lại phát hiện thi thể vỡ nát của Lý Mộng, rốt cục không chịu đựng được nữa lập tức nôn mửa không ngừng.

Chẳng qua lúc này không ai lưu ý tới nàng, bởi vì lực chú ý của mọi người đều tập trung trên thi thể Lý Mộng!

Thật là Lý Mộng!

Khi Tô Mộc chạy tới bên cạnh thi thể, nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất, đôi mắt mở trừng trừng, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, hắn mới xác định nàng thật là Lý Mộng! Vừa rồi hắn không nhìn lầm, Lý Mộng bị chiếc xe kia cố ý đụng chết!

Hiện tại Tô Mộc đứng cạnh bên đường, sắc mặt trầm thấp tới đáng sợ, trong mắt không ngừng tản ra vẻ lạnh lùng.

Đây tính là gì?

Đây là xem thường pháp luật! Khiêu khích chính phủ! Hoàn toàn xem rẻ mạng người sao?

Ở ngay trước mặt hắn một mạng người rành rành bị giết chết, hơn nữa còn chết với phương thức bi thảm nhất, điều này làm người ta sao có thể thừa nhận? Trước đó cô gái này còn cởi hết quần áo đứng ngay trước mặt hắn, muốn câu dẫn hắn. Nhưng hiện tại hồng nhan lại biến thành một xác chết đẫm máu. Đối với Tô Mộc mà nói, quả thật chẳng khác gì một lần sinh tử luân hồi.

Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn cái rắm! Chiếc xe kia rõ ràng muốn đụng chết Lý Mộng, mục đích vô cùng rõ ràng, hơn nữa đụng một lần đã giết chết người mà vẫn không chịu bỏ qua, còn tiếp tục nghiền áp thêm một lần. Đây không phải mưu sát đơn giản, mà là khiêu khích nghiêm trọng!

Là ai phát rồ như vậy!

Ở trong huyện Hoa Hải bây giờ, người phát rồ như vậy còn nhiều không?

Ngoài Lý Thiên Thạc, Tô Mộc thật sự không biết còn có ai sẽ làm ra loại hành động điên cuồng này!

Lý Thiên Thạc, nếu quả thật chính là ông làm, tôi thề nhất định sẽ đem ông đưa ra công lý!

Vẻ mặt Tô Mộc băng sương, nhìn đôi mắt vẫn chưa nhắm lại của Lý Mộng, nhủ thầm:

Lý Mộng, tôi biết trong lòng cô có rất nhiều khổ sở, rất nhiều ủy khuất, nhưng bây giờ đã không thể tiếp tục nói ra, không còn làm được chuyện gì nữa. Nhưng tôi đáp ứng cô, nếu quả thật do lão vương bát đản kia làm chuyện này, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo cho cô! Cho dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng sẽ làm được!

Đoạn Bằng gọi điện cho Chương Duệ xong, cũng không dừng lại nơi này, bởi vì có xe của Lý Tuyển ngăn cản nên hắn không tiếp tục lái về phía trước. Đoạn Bằng cũng không kịp báo với Tô Mộc đã trực tiếp nhảy lên một chiếc xe máy ven đường, nhanh như chớp đuổi theo chiếc xe khi nãy.

Người trong quốc nội có một điểm đặc sắc, đó chính là vây xem! Không cần biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần có náo nhiệt để xem đều sẽ chạy tới. Cho dù vụ án mưu sát trước mắt họ đều tận mắt chứng kiến xác chết của Lý Mộng, ai cũng nôn mửa không ngừng, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ vây quanh tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, người bị đụng chết lại là ai!

Tất cả đều đứng lại cho tôi!

Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua toàn trường, lạnh giọng quát:

Nơi này là hiện trường phát sinh vụ án, hết thảy không được động vào! Mời các vị chủ động phối hợp một chút, nên duy trì đầy đủ hiện trường!

Không có ai muốn rước họa vào thân, cho nên Tô Mộc vừa nói xong mọi người đều đứng lại, nhưng vẫn ở xa xa nhìn qua. Nếu vì muốn xem náo nhiệt mà bị bắt vào cục công an, đúng là vô cùng xui xẻo.

Mãi tới lúc này Lý Tuyển mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nhưng khi nàng vừa định đi qua chợt tiếp xúc với ánh mắt Tô Mộc, Tô Mộc khẽ lắc đầu, Lý Tuyển liền dừng bước. Sau thoáng cân nhắc, Lý Tuyển liền hiểu được ý tứ của Tô Mộc. Ở trước đại viện huyện ủy xảy ra chuyện như thế, hơn nữa còn ở ngay trước mặt bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện, nếu như nói hai người cùng một lúc xuất hiện không biết người bên ngoài sẽ đồn đãi như thế nào.

Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện vô năng như vậy, bỏ mặc cho thảm sát phát sinh?

Bí thư huyện ủy dùng bài trí sao?

Đường đường ở ngay trước mặt đại viện huyện ủy rốt cục không hề có nửa điểm pháp luật gì đáng nói?

Nếu lời đồn đãi như vậy truyền ra, nếu Lý Tuyển vắng mặt nơi này tình cảnh sẽ tốt hơn nhiều. Có đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ như vậy luôn có thể biểu hiện ra rất nhiều điều. Không biết vì sao khi Lý Tuyển nhìn về phía Tô Mộc, đáy lòng chợt dâng lên cảm động đã lâu chưa từng có. Thật giống như Tô Mộc sẽ không có ý định tranh đấu về lập trường trong tương lai với mình.

Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu!

Kỳ thật đây cũng là ý tưởng thực sự của Tô Mộc.

Bản thân hắn xuất hiện ở nơi này đã đủ loạn, nhưng đây là chuyện không còn cách nào, bỏ qua việc Lý Mộng từng câu dẫn mình trước đó không nói, đã xảy ra án mưu sát như vậy Tô Mộc nhất định phải xuất hiện bảo vệ hiện trường. Nhưng nếu để Lý Tuyển cùng ra mặt, chẳng những không giúp được gì mà còn gây ra phiền toái không cần thiết. Chuyện như vậy nếu có thể né tránh, Tô Mộc thật sự không muốn phát sinh.

Khi Lý Tuyển đã quay về bên trong xe, lái xe chạy thẳng vào đại viện huyện ủy, lúc này Tô Mộc đã trầm tĩnh trở lại, nhìn xuống dòng máu tươi còn chưa khô cạn dưới đất, trong mắt tràn ngập vẻ băng sương nghiêm túc.

Khi pháp luật bị người xem thường, khi sinh mạng bị xem là chuyện vặt, người như vậy chính là nguy hiểm nhất. Loại người tùy thời tùy chỗ đều sẽ gây nguy hại cho xã hội, không cần biết là vì lý do gì Tô Mộc tuyệt đối sẽ không buông tha.

Đoạn Bằng có thể đuổi theo kịp hay không Tô Mộc cũng không dám cam đoan, nhưng hắn nhất định sẽ không buông tha đối phương!

Thật sự nghĩ rằng mình hành động không chút sơ hở nào sao?

Thật sự nghĩ rằng có thể chạy thoát dưới mắt hắn sao?

Khóe môi Tô Mộc hiện nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi đao bắn thẳng vào màn đêm trước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.