Chương trước
Chương sau
Trong quan trường, đọc công văn dài dằng dặc là một loại hình thức. Nói lời khách sáo cũng là một loại hình thức. Chỉ có điều trong hai loại hình thức này, không quan tâm là loại nào, Tô Mộc đều tuyệt đối không áp dụng. Thật ra từ khi Tô Mộc bắt đầu chấp chính cho tới bây giờ, mỗi chuyện hắn làm đều không khác gì lời tuyên ngôn lúc mới nhậm chức. Hắn chính là muốn thông qua loại tuyên ngôn này, khiến mọi người tiến hành giám sát đối với mình. Đồng thời, quan trọng hơn chính là, có thể đưa đến một loại hiệu lực ràng buộc chính mình.

Ở huyện Hoa Hải này, Tô Mộc cũng chuẩn bị làm như vậy.

Mà ở dưới lý niệm này ép buộc, ngay sau đó Tô Mộc đưa ra lời tuyên ngôn nhậm chức, thật sự khiến tất cả mọi người bị kinh diễm. Cho nên đại hội vừa kết thúc, tuyên ngôn như vậy đã bắt đầu được lưu truyền ở trong toàn bộ huyện Hoa Hải.

– Các vị, thân phận của tôi thế nào, hiện tại mọi người đều đã biết. Nếu Lý bí thư để tôi nói vài câu, như vậy tôi sẽ nói vài câu. Ở chỗ này, ở nơi trang nghiêm này, Tô Mộc tôi bảo đảm mỗi câu tôi nói đều sẽ trở thành thước đo trong công việc sau này. Nếu như tôi làm trái lại, mọi người ở đây, ai cũng có thể vạch ra. Tô Mộc tôi cũng hứa hẹn với các vị, ở trên phương diện chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự trả đũa nào đối với các vị.

Lời dạo đầu đậm mùi thuốc súng!

Sau khi giọng điệu Tô Mộc vang lên như vậy, trong hội trường, một vài cán bộ đang cảm thấy buồn ngủ, thoáng cái liền tỉnh táo. Huyện trưởng trước mắt này dường như có vài cách thức. Nói ra được lời này, khiến người ta nghe cũng cảm giác khác hẳn so với trước kia.

Trần Tự Lượng vẫn duy trì sự trầm mặc không nói gì.

Lý Tuyển nhíu mày, nhưng không có ý định ngăn cản, mà cũng ngăn cản không được. Hơn nữa cô thật sự muốn xem thử, Tô Mộc rốt cuộc sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa thế nào!

– Huyện Hoa Hải là một phần của thành phố Tây Phẩm. Trước khi tôi tới nhậm chức, đã từng làm một phần báo cáo điều tra. Tôi ăn ngay nói thật, đối với tình trạng của huyện Hoa Hải chúng ta, tôi thật sự rất lo lắng. Trước khi tới đây, tôi chưa từng nghĩ qua huyện Hoa Hải lại nghèo như vậy! Tôi cũng không biết, các vị ngồi ở đây, trong lòng rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Đối với tình trạng của huyện Hoa Hải, lẽ nào không có một chút ý định muốn thay đổi hay sao?

Nếu như lời dạo đầu đủ kinh diễm, vậy lời tiếp theo lọt vào trong tai mỗi người lại có cảm giác đứng ngồi không yên. Bất kỳ ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ mạnh như vậy thế. Bắt đầu không phải là khẳng định công tác trước ban lãnh đạo, ngược lại không chút do dự vạch trần vết sẹo của huyện Hoa Hải ra như vậy. Đây tính là chuyện gì? Lẽ nào anh không biết, bây giờ anh cũng là người của huyện Hoa Hải sao? Nếu như thật sự ở chỗ này phát ngôn bừa bãi, sau đó lại không có cách nào đối phó được, vậy anh lấy cái gì để gặp người?

Cho nên ở dưới loại ý niệm này thúc đẩy, rất nhiều người nhìn Tô Mộc ánh mắt cũng trở nên hoài nghi.

– Thật sự nghé con mới sinh không sợ cọp!

Trong lòng Trần Tự Lượng nói thầm.

Lúc này ánh mắt Lý Tuyển cũng bắt đầu có chút xem thường. Tô Mộc nói chuyện như vậy, có thể nhìn ra hắn là một người lỗ mãng. Nói như anh, rõ ràng là đắc tội tất cả mọi người ở đây. Lẽ nào anh không sợ này mới nhậm chức như vậy, sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh ấn tượng xấu sao?

Không sai. anh là huyện trưởng, là chúa tể có thể cho bọn họ lên chức. Nhưng phải biết rằng nếu như chính lệnh của anh ngay cả tỏaa chính quyền huyện cũng không ra được, vậy anh làm huyện trưởng này lại có ý nghĩa gì?

Lý Tuyển trực tiếp xếp Tô Mộc vào số người không được coi trọng.

Tô Mộc dường như hoàn toàn không biết tình huống như vậy đã xuất hiện. Sau khi đụng chạm đến những người ở đây, thần sắc hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, giọng nói hoàn toàn không có nửa điểm run rẩy, vẫn trầm ổn chấp nhất như vừa rồi.

– Có thể mọi người sẽ cho rằng tôi làm vậy là đang đánh vào mặt của mọi người. Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi làm không phải vì như vậy. Bởi vì mọi người đều hiểu rất rõ, từ giờ trở đi tôi chính là huyện trưởng huyện Hoa Hải, cũng chính là người nơi này, là người cùng mọi người chung vai chiến đấu. Nếu như nói huyện Hoa Hải không có biện pháp phát triển, không chỉ mặt mũi các người không có ánh sáng, tôi cũng sẽ như vậy. Cho nên thu hồi lại cái mà mọi người gọi là lòng tự trọng. Trong tương lai không xa, cho dù mọi người bị đánh vào mặt, Tô Mộc tôi cũng chính là người đầu tiên.

Xôn xao!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới sự nghịch chuyển lớn như vậy!

Nếu như trước đó có mâu thuẫn tâm lý đối với lời Tô Mộc nói, như vậy sau lời Tô Mộc hiện tại nói ra, bầu không khí của hội trường đã thay đổi. Thật không ngờ lại là nghịch chuyển lớn như vậy. Tô Mộc bày ra thái độ của mình rất chính đáng. Đây là người của huyện Hoa Hải tự cho mình là đúng. Giống như lời hắn nói, nếu như huyện Hoa Hải thật sự không phát triển nổi, người đầu tiên bị đánh mặt sẽ là Tô Mộc hắn.

Thoáng cái quan hệ của hai bên đã được kéo lại gần!

Trong lòng Trần Tự Lượng thoả mãn gật đầu!

Lúc này Lý Tuyển mới phát hiện suy nghĩ của mình vừa rồi mới nực cười tới mức nào. Cũng đúng. Nếu như Tô Mộc là người lỗ mãng, sao có thể một đường đi đến bây giờ. Hoàn toàn chính xác. Hắn là người có hậu trường. Nhưng phải biết rằng nơi ào Tô Mộc đi qua, tất cả đều phát triển. Cũng không phải đi vào lấy quả đào của ai. Cũng không phải là lưu lại một cục diện rối rắm rồi đi ra. Mà tất cả đều lấy sự phát triển kinh tế nhanh chóng mà thành danh. Ở dưới thành tích lớn như vậy, Tô Mộc có thể nào ngu ngốc như vậy được?

Lẽ nào đây cũng chính là đưa vào chỗ chết sau đó sinh sao?

Chỉ có điều Tô Mộc anh thật có thể khiến huyện Hoa Hải phát triển sao? Nếu như thật sự có thể phát triển, một bí thư huyện ủy như tôi chủ động nhường cho người có tài, giao vị trí này cho anh tới ngồi. Có thể anh đúng là có năng lực không tệ. Nhưng nói đến trí tuệ quan trường, vẫn phải học tập rất nhiều. Hành vi đào cho mình một cái hố lớn như vậy, tuyệt đối không thể làm. Nếu như trong tương lai không xa, anh không có cách nào thực hiện được, kết quả của anh sẽ rất thảm.

Vẫn có chút kích động!

– Thứ nhất, tôi hứa với các vị, trong thời gian Tô Mộc tôi nhậm chức ở huyện Hoa Hải, chỉ cần không phải tôi bị điều đi, ta sẽ cố gắng đem hết khả năng phát triển huyện Hoa Hải. Tuyệt đối sẽ làm cho huyện Hoa Hải trong thời gian ngắn nhất thực hiện xoay người lớn! Thứ hai, tôi muốn mời các vị ngồi ở đây giúp đỡ. Chính ở trong công việc sau này, các vị ở các chức vị khác nhau, chỉ cần chính quyền huyện truyền đạt bất kỳ mệnh lệnh quyết định gì, các vị đều phải phục tùng, đồng thời chấp hành vô điều kiện! Chỉ cần các vị phối hợp, tôi càng có lòng tin hơn! Thứ ba, nếu như Tô Mộc tôi không dẫn dắt huyện Hoa Hải thoát khỏi cảnh khốn cùng, Tô Mộc tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi huyện Hoa Hải nửa bước! Nhưng nếu như trong quá trình huyện Hoa Hải phát triển, có ngăn cản đồng thời ảnh hưởng đến, tôi phát hiện ra người nào sẽ xử lý người đó! Các vị ngồi ở đây đều là nhân chứng. Lời tôi đã nói xong. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!

Tô Mộc dứt khoát ngồi xuống!

Trong hội trường im lặng một lát, sau đó nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Phải biết rằng những người có thể ngồi ở đây, không quan tâm là sinh ra lớn lên ở huyện Hoa Hải, hay từ nơi khác được điều tới, có ai không mong huyện Hoa Hải có thể thật sự phát triển. Từ buổi nói chuyện của huyện trưởng lần trước tới nay, không có một người có thể giống như Tô Mộc bây giờ, dám nói ra những lời như vậy.

Cho dù chỉ vì thái độ của Tô Mộc, bọn họ đều phải vỗ tay!

Chỉ có điều, trong tiếng vỗ tay như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu người là thật lòng, còn bao nhiêu người chờ thương thảo.

Một lần diễn thuyết nhậm chức đã kết thúc như vậy.

Nhưng ai cũng biết, kết thúc chỉ là hình thức. Bây giờ mới thật sự nghênh đón lý niệm chính trị cùng biện pháp thi hành của Tô Mộc. Đang ngồi ở đây không có ai là kẻ ngu dốt. Bọn họ đều biết lý niệm này của Tô Mộc không có xung đột gì với Lý Tuyển. Bởi vì hai người đều muốn huyện Hoa Hải phát triển kinh tế. Nhưng mà nhất định sẽ có điểm khác nhau. Căn cứ và cách làm của Tô Mộc trước đó, rõ ràng nhất chính là phương thức chọn lựa khác nhau. Lý Tuyển là thế nào? Cho tới nay đều muốn kêu gọi thương nhân từ bên ngoài tới phát triển huyện Hoa Hải. Điều này không có gì đáng trách.

Nhưng Tô Mộc thì sao? Mặc dù Tô Mộc cũng kêu gọi thương nhân tới tư, nhưng phần nhiều là bắt tay vàotừ thực tế, từ phân phối tài nguyên địa phương. Lý niệm của hai người như vậy, rốt cuộc ai sẽ thắng? Hiện tại xem ra thật sự chưa biết được. Chỉ có điều hai người va chạm, đoán chừng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Vừa nghĩ tới huyện Hoa Hải sắp tới sẽ xuất hiện cục diện như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác rất kích động.

Nước đọng làm gì có nước chảy tốt được!

Buổi trưa Trần Tự Lượng thật ra không rời đi. Nếu đã cho Tô Mộc sân ga, như vậy Tô Mộc đưa ra lời mời, hắn làm sao có thể từ chối. Cho nên hắn liền trực tiếp ở lại. Đồng thời, trong bữa tiệc buổi trưa, hắn rất hài hòa nói chuyện với bộ máy lãnh đạo của huyện Hoa Hải.

Chính trong bầu không khí hài hòa này, Trần Tự Lượng kết thúc nhiệm vụ của mình, rời khỏi đó. Sau khi rời đi, Trần Tự Lượng suy nghĩ một chút, vẫn trực tiếp điện thoại gọi điện thoại cho Tô Mộc. Sau khi Tô Mộc nhìn thấy người gọi tới là Trần Tự Lượng, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Đã biết hắn sẽ gọi tới.

– Tô Mộc, ngày hôm nay cậu làm vậy có phần quá liều lĩnh! Biết không? Cậu làm vậy chính là hoàn toàn phá hỏng đường lui của chính mình!

Trần Tự Lượng nói.

– Trần bộ trưởng, tôi không có đường lui!

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Tự giải quyết cho tốt!

– Hiểu rõ!

Đúng vậy, Tô Mộc thật sự không có bất kỳ đường lui nào. Khi chưa tiến vào huyện Hoa Hải nhậm chức, Tô Mộc được Chu Thao chỉ đích danh, hắn có thể từ chối sao? Tô Mộc không chỉ không thể cự tuyệt, vẫn phải khiến huyện Hoa Hải phát triển. Nếu không sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Chu Thao. Quan trọng hơn, đây vốn chính là công tác của Tô Mộc. Hắn có lý do gì để không tiến vào phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải.

Thân vì một quan viên đạt tiêu chuẩn, khi hắn bắt đầu công tác, khi hắn bắt đầu chấp chính, không nên suy nghĩ lưu lại đường lui. Phàm là người nghĩ như thế, đều xem làm quan trở thành một loại chức nghiệp, từ đó quên mất sứ mệnh làm quan chân chính của bọn họ.

Tuyệt đối không để đường rút lui!

Đây cũng là tín ngưỡng Tô Mộc lập ra cho mình. Trong nháy mắt khi Tô Mộc trở thành thay mặt huyện trưởng tại huyện Hoa Hải, bản thân hắn biết chuyện đầu tiên mình nhất định phải làm.

Tôi sẽ không giữ lại cho mình đường lui nào. Cho nên các người đang ngồi đều phải cẩn thận. Nếu ai dám để lại đường lui, vậy đừng trách tôi thủ đoạn độc ác.

Một huyện với không khí trầm lặng, muốn phát triển, nhất định phải vận dụng lửa lớn! Lửa lớn!

Thiêu đốt cho hắn một bầu trời huy hoàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.