Thiên Triều có một đặc điểm rất dễ thấy, chính là lão nhân chính trị.
Có câu nói rất hay. Nhà có người già giống như có một bảo bối. Thật ra đây cũng không phải là câu trêu chọc gì, mà là lời tâm huyết. Chỉ cần nhà anh có người già không phải loại người già rồi hồ đồ, suy nghĩ không tốt đưa ra các phán đoán sai lầm. Người xưa nói rất đúng. Lời của bọn họ thật sự có tính tham khảo rất mạnh rất tốt. Nghe bọn họ một câu nói, thật sự sẽ làm anh có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
Ông ngoại Phong Ký là ai? Tất nhiên chính là lão thị trưởng của thành phố Tân Khuyết trước đây. Làm cán bộ từ cơ sở của thành phố Tân Khuyết từng bước một đi lên, vị lão thị trưởng Tôn Tiền này thật sự hiểu rất sâu về thành phố Tân Khuyết. Mỗi nơi ở đây hắn đều biết. Mỗi huyện có tình trạng thế nào, hắn đều rất rõ ràng. Tình hình chung của toàn thành phố Tân Khuyết dường như ở ngay trong đầu hắn. Chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, hắn đều có thể có được tin tức.
Cho nên Tôn Tiền đưa tới túi hồ sơ này, thật sự khiến Tô Mộc coi trọng.
– Biết là cái gì không?
Tô Mộc hỏi.
– Không biết. Ông ngoại nói, thứ này chỉ có thể giao cho cậu. Nếu như cậu cảm thấy hữu dụng thì lưu lại, nếu như cảm thấy là giấy vụn thì trực tiếp thiêu hủy. Lại nói, minh cũng không biết, ông ngoại làm thế làm gì.
Phong Ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702171/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.