Khương Mộ Chi thật sự không nghĩ đến Tô Mộc sẽ có quyết đoán như vậy!
Đây là người đi cửa sau sao?
Tiểu bạch kiểm đi cửa sau còn lợi hại như vậy sao?
– Thật ra chúng ta có thể báo cảnh sát.
Khương Mộ Chi thấp giọng nói.
– Báo cảnh sát?
Tô Mộc cười lạnh.
– Khương lão sư, cô sẽ không thật sự ngây thơ cho rằng báo cảnh sát sẽ có tác dụng chứ? Nếu như thật sự báo cảnh sát, có thể giải quyết chuyện này. Nhưng phải biết rằng như vậy sẽ thật sự phiền phức. Từ khi cô bắt đầu báo cảnh sát, tới khi cảnh sát tới đây, trong khoảng thời gian này có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Hơn nữa cô sẽ không thật sự nghĩ người bạn học kia của cô dám làm như vậy, sẽ không có liên quan tới cảnh sát địa phương sao?
Hắn nói thế, khiến Khương Mộ Chi cảm thấy nhất thời không biết phải nói gì.
Bởi vì Khương Mộ Chi biết người bạn học kia của mình, dường như có năng lực không nhỏ ở trong thành phố Tân Khuyết. Nếu không cũng không có khả năng thu xếp cho bốn nữ sinh tới thực tập trong đơn vị như vậy. Giống như lời Tô Mộc nói, Khương Mộ Chi cũng không phải là nữ sinh mới ra đường đời. Cô tất nhiên biết trong xã hội này, có một số việc phát sinh thật sự rất kỳ quặc. Cô cho rằng không nên như vậy, nhưng lại là như vậy. Đây là hiện thực chân thật nhất trong xã hội.
– Vậy tại sao anh lại muốn đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702158/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.