Chương trước
Chương sau
Tư Hảo có thể đi đến tình trạng như bây giờ, từ trong tính cách tuyệt đối là một nhân vật kiêu hùng. Nhưng cho dù là kiêu hùng, thời điểm đối mặt với Tô Mộc, cũng cảm thấy mờ mịt thất thố.

Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan. Cho dù anh buôn bán lớn đến mấy, trước sau chỉ là một thương nhân. Ở trong nước, thương nhân đụng tới quan, trên cơ bản đều hoàn toàn bại.

Tư Hảo đối với điều này đã nhận thức rất sâu!

Nếu như trước đây không phải mượn thế lực của Tôn gia, Tư Hảo không có khả năng khiến xí nghiệp tiến lên.

Nếu như không phải sau đó lại dựa vào Hàn Đạo Đức, Tân Duệ căn bản không có khả năng đi đến quy mô như bây giờ.

Tư Hảo biết muốn vĩnh viễn đi tiếp như vậy, nhất định phải có quan hệ tốt với quan viên. Làm tốt quan hệ, là chuyện cần thiết! Bằng không chờ đợi hắn, không thể nghi ngờ chính là bị thua, hơn nữa còn là thảm bại!

Một người có thể khiến Tôn Mộ Bạch Phó tỉnh trưởng thường vụ như vậy phải đối phó, mình sao có thể chống lại được?

Tư Mẫn, lần này còn thật sự làm sai rồi. Chỉ có điều bây giờ nghĩ tới điều đã cũng chưa muộn. Nếu như mất bò mới lo làm chuồng, không đúng vẫn có thể kịp. Nghĩ tới đây, Tư Hảo trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký.

– Chuẩn bị xe, tôi phải đi ra ngoài một chuyến!

Tư Hảo có thể nhận được tin tức, vậy những người còn lại trong thành phố Tân Khuyết tất nhiên cũng có thể nhận được tin tức. Hiện tại người nhận được tin tức chính là Hàn Đạo Đức. Lúc này, hắn đang ăn ở nhà. Khi hắn nhận được tin tức, toàn thân đầy khẩn trương khó có thể che giấu. Bởi vì ai cũng biết, Hàn Đạo Đức hắn dựa vào ai để thượng vị. Người ủng hộ phía sau lưng Hàn Đạo Đức chính là Tôn Mộ Bạch.

Hiện tại Tôn Mộ Bạch xuống đài, Tô Mộc người khiến hắn xuống đài lại xuất hiện ở nơi này. Nếu như nói trong đó không có một chút quan hệ, ai tin?

– Làm sao bây giờ?

Hàn Đạo Đức có chút lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui.

Tô Mộc hiện tại đang tìm Trương Hoành Phi nói chuyện, khẳng định là nhằm vào chuyện cục giám sát chất lượng thành phố xây dựng tòa nhà hành chính. Tòa nhà này thật ra đơn giản chính là xây dựng hơi xa hoa. Về phần thủ tục gì đó, tất cả đều là chính quy, là chống lại kiểm tra. Lại nói, tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố đã cũ, cần đổi, ai có thể lấy chuyện này ra?

Không được. Hiện tại mình chắc hẳn phải đi qua một chuyến!

Hàn Đạo Đức cuối cùng vẫn quyết định tới đó xem thử. Không cần để ý tới chuyện gì khác, chỉ riêng thân phận của Tô Mộc, Hàn Đạo Đức cũng phải đi tới xem thử. Bởi vì lúc này đang giờ tan tầm, hơn nữa ở đó lại là Hàn Chương, cho nên Hàn Đạo Đức thật ra không mấy do dự, cơm cũng chỉ mới ăn được hai miếng, trong tiếng cằn nhằn của vợ, đã gọi Bạch An tới, rời đi. Thật ra Bạch An làm thư ký cho Hàn Đạo Đức, đối với Hàn Chương cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ngay khi nhân sĩ khắp nơi bắt đầu tranh nhau truyền lời, ngay khi Tô Mộc cũng không muốn ở ngoài, cao giọng, ở trong một gian pong thuê, Tô Mộc lặng lẽ nhìn Trương Hoành Phi đứng ở trước mắt.

– Ngồi xuống đi!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Trương Hoành Phi ngồi xuống, nhìn Tô Mộc nói:

– Tô chủ nhiệm, ngài muốn biết cái gì ngài cứ hỏi. Tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ ăn ngay nói thật. Chỉ cần tôi biết, tuyệt đối sẽ không giấu diếm.

Người lão luyện!

Sau khi Trương Hoành Phi nói mấy câu đó. Tô Mộc đã biết gia hỏa này không đơn giản. Nhất định là một người lão luyện trong quan trường. Nhưng không thể nói được chính là, anh lão luyện thì lão luyện, hôm nay tôi tìm anh nói chuyện vốn cũng chỉ mang tính ngẫu nhiên. Không quan tâm các người nghĩ thế nào, tôi chính là muốn đánh rắn động cỏ.

– Trương cục trưởng, tôi muốn biết cục giám sát chất lượng thành phố các nhanh tổng cộng có bao nhiêu nhân viên biên chế? Rốt cuộc có bao nhiêu phòng làm việc? Thế nào lại cần xây dựng một tòa nhà văn phòng hành chính sang trọng như vậy?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Tô chủ nhiệm, thật ra chuyện là thế này. Cục giám sát chất lượng thành phố chúng tôi bởi vì liên quan với giám sát chất lượng toàn thành phố, cho nên chúng tôi cần thiết lập rất nhiều phòng thí nghiệm và trung tâm kiểm nghiệm. Dưới tình huống như vậy, cần rất nhiều phòng. Lúc này tòa nhà hành chính mới lớn như vậy. Tôi có thể bảo đảm, không có bất kỳ một phòng nào để không. Tất cả đều dùng tới. Ngài nếu không tin, có thể đi kiểm tra bất kỳ lúc nào.

Trương Hoành Phi vội vàng nói.

– Vậy vấn đề xa hoa thì sao?

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Vấn đề xa hoa là bởi vì chúng tôi nghĩ nếu lắp đặt thiết bị tốt như vậy, chúng tôi không dùng tới một xu của tài chính thành phố, toàn bộ đều dựa vào tài chính đổi được từ đất đai nhận được. Ngài có thể còn không biết, vị trí của đơn vị cục giám sát chất lượng thành phố trước đây rất tốt, cho nên có thể bán ra với một giá tốt. Hiện tại xây dựng tòa nhà cách khu vực thành thị có hơi xa, cho nên giá đất rất rẻ. Như vậy để có thể yên ổn lòng quân, chúng tôi sửa chữa có hơi tốn công sức một chút.

Trương Hoành Phi trả lời tương đương lưu loát, ngay cả một chút do dự cũng không có.

– Nói vậy, vì sao lại có người tố cáo, nói cục giám sát chất lượng thành phố các anh trong quá trình xây dựng tồn tại hành vi trái pháp luật, tồn tại hành vi cứng rắn phân chia đôi với xí nghiệp!

Tô Mộc hỏi.

– Tuyệt đối không có!

Trương Hoành Phi quả quyết lắc đầu.

– Tô chủ nhiệm, anh cũng biết, đó là hành vi vi phạm pháp luật. Chúng tôi sao có thể làm chuyện đó. Cục giám sát chất lượng thành phố chúng tôi xây dựng tòa nhà đó, không quan tâm là một phòng làm việc hay một nhà vệ sin, đều không có bất kỳ liên quan gì với xí nghiệp địa phương. Đó là những xí nghiệp trước đây bị chúng tôi điều tra ra chất lượng không hợp với quy cách, cần ngừng kinh doanh chỉnh đốn mới làm loạn thôi.

Đối đáp trôi chảy!

Tô Mộc nhìn Trương Hoành Phi, trên mặt vẫn duy trì thái độ rất bình tĩnh. Hắn đã sớm dự đoán được lần nói chuyện này không có tiến triển thực chất gì. Người như Trương Hoành Phi, nếu như ngay cả đối đáp như vậy cũng không làm được, đó là không thể. Chỉ có điều cũng chính bởi vì đối đáp trôi chảy như vậy, giống như đang tiến hành giải bài thi, mới khiến cho Tô Mộc cảm giác được bên trong có vấn đề.

– Nào, Trương cục trưởng, hút điếu thuốc. Không cần khẩn trương. Tôi cũng chỉ nhận lệnh đến đây tiến hành hỏi thăm thôi.

Tô Mộc nói mỉm cười đưa một điếu thuốc lá tới. Trương Hoành Phi vội vàng nhận lấy, nhưng không dám châm thuốc.

Mà trong nháy mắt khi hai người chạm tay, Tô Mộc lặng lẽ vận dụng quan bảng. Sau khi trên quan bảng lộ ra một vài tin tức, khóe miệng Tô Mộc cong lên, vẻ tươi cười biến thành thư thái. Đã biết sẽ là như thế. Đã biết không có khả năng không có chuyện gì. Bởi vì ở trong quan bảng hiện ra chỉ số thân thiết là 0! Cái này cũng không sao. Mình cũng vậy. Muốn Trương Hoành Phi thật sự có thiện cảm đối với mình, mới là chuyện lạ.

Tô Mộc thật sự quan tâm chỉ là hai điểm, xem riêng tư và nhân mạch!

Trước tiên là nói về nhân mạch. Trương Hoành Phi thật sự là người của Hàn Đạo Đức. Chẳng những là Hàn Đạo Đức, ở trong nhân mạch của Trương Hoành Phi, không ngờ còn là phần lớn lão tổng của những công ty xây dựng kia. Điều này nói rõ vấn đề gì, thật ra không cần nói cũng biết.

Mà khi nhìn mục riêng tư, tinh thần Tô Mộc càng thêm chấn động.

– Tuyệt đối không thể nói ra chuyện mờ ám tồn tại trong tòa nhà hành chính. Muốn có được quyển số đó, cậu nằm mơ đi. Tiểu tử đầu còn chưa ráo máu như cậu mà đòi đấu với tôi, vẫn còn non lắm!

Đây cũng là tâm tư của Trương Hoành Phi!

Giống như rất nhiều người, trong tay Trương Hoành Phi cũng nắm một quển sổ. Quyển sổ này chính là chứng cứ của đám người Trương Hoành Phi. Chỉ có điều phải làm như thế nào mới có thể có được quyển sổ kia?

Nghĩ tới đây, tâm tư Tô Mộc thoáng động, giả vờ tùy ý nói:

– Trương cục trưởng, đã như vậy, tôi sẽ rất nhanh phái người trong tỉnh xuống kiểm toán. Đến lúc đó cục giám sát chất lượng thành phố các anh nhất định phải chuẩn bị sổ sách cho tốt!

Sổ sách, tôi đã nói ra trước, không tin rút dây động rừng, không khiến con rắn nhà anh kinh động!

Quả nhiên khi Tô Mộc nói đến sổ sách, Trương Hoành Phi lộ vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã che giấu được, vội vàng nói:

– Yên tâm đi, Tô chủ nhiệm, cục giám sát chất lượng thành phố sẽ không ngăn cản bất kỳ người nào tới điều tra sổ sách.

– Nói vậy là tốt nhất. Anh đi đi, gọi Hàn Chương đến đây cho tôi!

Tô Mộc mỉm cười nói.

– Được!

Trương Hoành Phi nói xong định đứng dậy. Lúc này Tô Mộc trực tiếp lấy gói thuốc lá ở bàn bên cạnh tới, nhét vào trong tay Trương Hoành Phi.

– Trương cục trưởng, tôi cũng chỉ làm theo phép công. Anh không nên suy nghĩ nhiều.

– Sẽ không đâu, sẽ không đâu!

Trương Hoành Phi vội vàng gật đầu nói.

Đợi Trương Hoành Phi đi ra ngoài, vẻ tươi cười trên mặt Tô Mộc biến thành thần bí. Thật sự bị mình đoán đúng. Chỉ có điều chỗ gia hỏa kia cất giấu quyển sổ, ngược lại đủ bí mật. Không ngờ được lại là nơi đó.

A!

Trương Hoành Phi đi ra ngoài, ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi. Làm cục trưởng cục giám sát chất lượng thành phố, cho dù là gặp Hàn Đạo Đức, hắn cũng không thấy khẩn trương như vậy. Vì sao nhìn thấy một người trẻ tuổi như Tô Mộc, bản thân lại có áp lực lớn như vậy? Mặc kệ làm thế nào, cuối cùng mình đã vượt qua. Mình nói những lời này, tất cả đều suy nghĩ kỹ lưỡng, sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ hở nào.

Chỉ có điều Trương Hoành Phi cảm thấy nghi ngờ chính là, Tô Mộc không ngờ từ đầu tới đuôi cũng không đề cập tới Trương Vân Phàm, giống như chuyện vừa rồi từ trước tới nay chưa từng phát sinh vậy. Điều đó hiến Trương Hoành Phi cảm thấy hết hồn.

Chó không sủa mới là chó cắn người!

Trương Hoành Phi thật sự sợ Tô Mộc sẽ ghi nợ lại tính sau!

Tô Mộc này rốt cuộc là người thế nào? Trương Hoành Phi cũng tự cho rằng mình có kiến thức rộng rãi, nhưng bây giờ đối với Tô Mộc có cảm giác không nhìn thấu được. Cảm giác như vậy phát sinh, nói thật, không phải là chuyện mà người nào cảm thấy cao hứng và kiêu ngạo nổi.

Khi Trương Hoành Phi quay về đến đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người hắn. Hắn nhìn về phía Hàn Chương.

– Hàn Chương, Tô chủ nhiệm bảo cậu đi qua một chuyến!

– Hừ, hắn bảo tôi qua thì tôi sẽ qua sao? Tôi cũng không phải là người trong thể chế. Tôi sẽ không đi qua. Tôi không chỉ sẽ không qua đó, bây giờ tôi còn muốn đi, ai dám ngăn cản tôi?

Hàn Chương nhìn lướt qua Trương Hoành Phi, trong lòng vô cùng phấn khích kêu lên.

Thật sự là một kẻ ngu xuẩn!

Không phải là người trong thể chế, anh cho rằng Tô Mộc không có tư cách hỏi anh sao? Anh thật sự xem nơi đây trở thành nhà của anh sao?

Chỉ có điều Trương Hoành Phi cũng không dám trắng trợn ngăn cản. Phải biết rằng cha của Hàn Chương là Hàn Đạo Đức. Nếu như thật sự ép Hàn Chương, ai biết Hàn Đạo Đức sẽ làm sao?

Chỉ có điều Tô Mộc giao nhiệm vụ cho mình, nếu như mình không hoàn thành, vậy phải ăn nói với Tô Mộc thế nào?

Ngay khi Trương Hoành Phi đang rơi vào tình trạng mâu thuẫn, ngay khi Hàn Chương sắp bước ra khỏi cửa, ngay khi những người còn lại còn đang suy nghĩ xem có nên đi theo hắn rời đi hay không, cửa phòng mở ra, lộ ra một thân ảnh, khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.

Hắn làm sao lại tới đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.