Chương trước
Chương sau
Có lẽ bị chất cồn kích thích, có lẽ mấy năm nay cuộc sống không may mắn, có lẽ muốn trêu chọc Tô Mộc, tóm lại không cần biết là nguyên nhân gì, dù sao Chương Linh Quân cùng Hoàng Tiệp giống như đã thầm thương lượng, cứ nằm trên sô pha đối diện, không ngừng làm ra đủ loại tư thế. Mỗi tư thế thật liêu nhân, khiến cho người cảm giác thân thể nóng lên.

Thử nghĩ dưới tình huống như thế, anh có thể chống cự được sao? Nghĩ tới bất kỳ tư thế nào đều có thể tùy ý làm ra, ai có thể ngăn trở? Ai lại muốn ngăn trở?

Muốn chết chính là hai cô uống say thì thành thật nằm im là được, còn làm ra đủ loại tư thế liêu nhân, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ, đây là muốn kích thích ai đây?

Tô Mộc phát hiện nếu mình còn tiếp tục ngồi ở nơi này, thật sự sẽ không chịu được, cho dù là hiện tại hắn cũng cảm thấy cứng ngắc.

Khụ khụ!

Tô Mộc hắng giọng, hai chân dùng sức ma xát lên, vừa đứng dậy thân thể liền nghiêng về phía trước, trên mặt lộ nụ cười vô cùng hòa ái.

Hoàng tỷ, tiểu Quân tỷ, tôi đột nhiên nhớ tôi còn có chút việc, cho nên cần rời đi trước.

Nói xong lời này Tô Mộc cũng không đợi hai người trả lời, xoay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Ngay lúc hắn vừa bước ra cửa, nghe được bên trong truyền ra hai tiếng cười khanh khách, tiếng cười thật thoải mái, còn mang theo vẻ dễ thương không nói nên lời. Chỉ nghe tiếng cười này, liền cảm giác bên mình có mỹ nữ vờn quanh.

Tiểu Quân, cô có phải cố ý hay không?

Hoàng Tiệp ngồi thẳng người hỏi.

Cố ý cái gì?

Chương Linh Quân vẫn nằm, hỏi ngược lại.

Thì như vừa rồi!

Hoàng Tiệp lại nói:

Cô muốn nằm vạ phải không?

Nếu tôi muốn nằm vạ, Hoàng tỷ chẳng phải cũng thế thôi!

Tô Mộc rời khỏi quán cà phê, hô hấp trận gió thổi tới trước mặt, cảm xúc trong lòng chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm rục rịch. Nghĩ tới những ngày cấm dục vừa qua, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng lẽ phải tìm thú vui sao? Nhưng Lạc Lâm vẫn đang công tác bên ngoài, Tô Thấm lại lâm thời điều động ra ngoài chủ trì một hoạt động, hiện tại các cô gái có quan hệ với mình trong Thịnh Kinh chỉ có hai nàng, mà hai nàng đều không ở bên người.

Thật vô cùng khó chịu đâu!

Huynh đệ, ổn định một chút đi!

Tô Mộc mạnh mẽ đè nén dục vọng, vừa định rời đi di động chợt vang lên, nhìn thấy dãy số, trên mặt hắn hiện lên nụ cười.

Bà xã, nhớ anh không?

Tô Mộc mở miệng hỏi.

Thấy ghét, ai nhớ anh!

Diệp Tích gắt giọng, từ sau khi hai người đột phá tầng quan hệ cuối cùng, càng thêm thân mật khắng khít. Tỷ như thái độ hờn dỗi bây giờ, Diệp Tích rất dễ dàng bộc lộ ra ngoài.

Giờ này gọi điện cho anh có việc gì không?

Tô Mộc hỏi.

Là như vậy…

Diệp Tích cũng không đùa giỡn, nàng thật sự có chuyện trọng yếu muốn trưng cầu ý kiến của Tô Mộc. Mặc dù nàng xuất thân kinh tế, nhưng nói tới cái nhìn đại cục nàng không thể so sánh được với hắn. Càng khỏi nói Tô Mộc đã được Ngô Thanh Nguyên thu nhận làm nghiên cứu sinh.

Nếu là chuyện mà ngay cả Tô Mộc cũng không thể quyết định, Diệp Tích sẽ không làm.

Tô Mộc nghe xong có chút thầm than, Diệp Tích đúng là ngày càng quyết đoán. Nếu chuyện này để nàng hoạt động thành công, như vậy tập đoàn Thịnh Thế Đằng Long sẽ nghênh đón một lần biến chất. Đợi sau khi biến chất, trong mười mấy năm tương lai Thịnh Thế Đằng Long sẽ không còn thay đổi gì quá lớn, có thể phát triển rất nhanh, biến thành một siêu cấp cự ngạc.

Mà khi đó Thịnh Thế Đằng Long sẽ trở thành một trong những vũ khí mạnh nhất trong tay Tô Mộc.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Phải biết rằng làm quan trong quốc nội, muốn thoát ly khỏi kinh tế là không thể nào. Tô Mộc biết mình ăn cơm chính phủ, nhưng vậy thì sao? Nếu sau lưng hắn có siêu cấp cự ngạc như Thịnh Thế Đằng Long, có thể mượn lấy tài chính mở ra kinh tế phát triển cho một khu vực, Tô Mộc sẽ làm. Về phần ảnh hưởng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Mà theo lời của Diệp Tích, dựa vào thời điểm nhiều quốc gia bên ngoài đang xuất hiện nguy cơ nợ nần, tiến hành xâm nhập. Mượn cơ hội này chân chính làm Thịnh Thế Đằng Long nổi bật. Nếu thành công, ý nghĩa sẽ lũng đoạn tài chính của nhiều ngành nghề các quốc gia.

Chính trị không có kinh tế làm hậu trường, quả quyết sẽ không thành công!

Nếu có thể nắm giữ mạch đập kinh tế của một quốc gia, ai làm tổng thống thì có ngại gì?

Hiện tại điều Diệp Tích do dự chính là Thịnh Thế Đằng Long có cần liều lĩnh làm việc này hay không. Cho dù ở trong tập đoàn cũng có những thanh âm khác nhau. Có người đề nghị vững bước phát triển, nhưng cũng có người đề nghị đây là cơ hội, nhất định phải nắm bắt. Chỉ cần bắt được cơ hội, mặc dù đem tài chính đầu nhập vào cũng đáng giá.

Rốt cục nên làm như thế nào, Diệp Tích do dự.

Anh nói em có nên đánh cuộc một lần hay không? Nếu thua cuộc, Thịnh Thế Đằng Long sẽ mai một thành tro bụi.

Diệp Tích chần chờ nói.

Thì tính sao?

Tô Mộc thản nhiên nói.

Cái gì?

Diệp Tích ngây người hỏi.

Anh nói nếu thua cuộc thì tính sao? Thịnh Thế Đằng Long là do em sáng tạo, dù em đem nó hủy diệt, thì tính sao? Hơn nữa dù hai bàn tay trắng, em sợ hãi cái gì, không phải còn có anh sao? Anh sẽ nuôi em cả đời. Càng khỏi nói anh tin tưởng ánh mắt của em, tin tưởng em đã có kế hoạch, tuyệt đối là hoàn thiện. Nếu có thể thành công, Thịnh Thế Đằng Long sẽ phát triển tới thế nào? Cho nên, em làm đi!

Tô Mộc quả quyết nói.

Làm sao?

Phải, làm đi!

Được, em làm!

Diệp Tích đã không còn chần chờ, nhất thời khôi phục lại phong phạm của một nữ cường nhân. Đúng vậy, đi làm, dù sao có thua trận nàng vẫn còn cơ hội đứng lên một lần nữa. Nhưng nếu nàng thắng, Thịnh Thế Đằng Long thật sự siêu việt. Tính cách của Diệp Tích chính là như thế, một là không làm, nếu làm nhất định làm được tốt nhất.

Kỳ thật từ tận đáy lòng mà nói Diệp Tích cũng không muốn bỏ cuộc.

Hiện tại có Tô Mộc khẳng định, nàng càng thêm tin tưởng mười phần.

Đợi sau khi cúp điện thoại, trên mặt Diệp Tích lộ vẻ tự tin, gọi điện cho thư ký bên ngoài, thản nhiên nói:

Thông tri, toàn bộ tổng giám đốc cùng quản lý Thịnh Thế Đằng Long đều về tổng bộ họp, tám giờ tối ngày mai, nếu quá hạn không tới thì sau này không cần tới nữa.

Dạ!

Đúng là người vợ tốt thôi!

Tô Mộc nghĩ tới tình cảnh mình gặp lại Diệp Tích ngày trước, nghĩ tới hai người từng trải qua chuyện kia, trong lòng dâng lên tưởng niệm. Hai người từ trấn Hắc Sơn đi tới hôm nay, tình cảm thật không tầm thường. Tô Mộc nghĩ tới chuyện này, đột nhiên bật cười.

Lúc này cảm xúc của Tô Mộc cũng đã biến mất gần hết, tâm tình thoải mái, khi hắn định gọi xe đi Đế Hoàng Uyển, bên cạnh đột nhiên dừng một chiếc xe, khi nhìn thấy khuôn mặt người trong xe, Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.

Thác Bạt chủ nhiệm, sao ngài ở nơi này?

Tô Mộc ngạc nhiên hỏi.

Đúng vậy, người vừa xuất hiện chính là Thác Bạt Huyền!

Nụ cười trên mặt Thác Bạt Huyền mang theo vẻ thân cận hơn trước kia, nhìn Tô Mộc nói:

Tôi vừa lúc ra ngoài làm việc, hiện tại định về nhà, nhưng lại gặp anh, thế nào? Cùng uống với tôi một chén chứ?

Sao dám không nghe lệnh?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Khi Tô Mộc lên xe, tâm tình Thác Bạt Huyền thật tốt, gọi tài xế chạy tới địa chỉ một nhà hàng, đợi sau khi xe hòa vào dòng xe cộ, Thác Bạt Huyền mỉm cười đưa cho Tô Mộc điếu thuốc.

Hút điếu thuốc!

Được!

Trong nháy mắt Tô Mộc tiếp điếu thuốc lá, quan bảng chuyển động, lúc này Tô Mộc chỉ muốn biết mục đích Thác Bạt Huyền tìm mình.

Không có chuyện gì lại ân cần, thật sự có cổ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.