Chương trước
Chương sau
Một màn phát sinh trước mắt thật sự khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Chuyện như vậy rành rành phát sinh trước mắt, càng khoa trương chính là không ai tới can thiệp, tất cả đều đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Là chuyện gì khiến cho Tô Mộc tức giận như thế?

Nguyên lai có ba nam nhân khỏe mạnh đang quyền đấm cước đá một người gầy yếu, thậm chí trên mặt đất đã có máu tươi. Máu tươi chói mắt làm cho người ta cảm thấy ghê người.

Trị an huyện Dương Tràng này thật đủ loạn!

Từ đầu tới cuối, đợi khi ba người hành hung kia rời đi cũng không có một công an nào xuất hiện. Chẳng những như thế, người bị đánh giãy dụa đứng dậy, nện bước tập tễnh rời khỏi nơi đó, cũng không hề có ý tứ xin giúp đỡ hay đi báo công an.

Đúng là chuyện thật quỷ dị!

Lão bản!

Ngay lúc Tô Mộc còn đang nghi hoặc khó hiểu, Hoạt Văn Thắng lái xe dừng bên cạnh Tô Mộc, thấp giọng nói:

Lão bản, lên xe đi, tôi đã đặt phòng, đêm nay chúng ta ở lại nhà khách Quân Lai trong huyện thành.

Chuyện vừa rồi anh cũng nhìn thấy sao?

Tô Mộc ngồi vào trong xe, bình tĩnh hỏi.

Đối với việc Hoạt Văn Thắng xưng hô mình là lão bản, Tô Mộc thật hài lòng. Đi ra bên ngoài, nên điệu thấp tiến hành điều tra, nếu ngang nhiên xưng hô chức danh, nói không chuẩn sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.

Dạ, lão bản, tôi nhìn thấy.

Hoạt Văn Thắng cung kính đáp.

Anh có biết tại sao như thế không?

Tô Mộc hỏi.

Kỳ thật tôi có biết một chút, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy trong huyện Dương Tràng. Nếu tôi không đoán sai, người bị đánh hẳn là thiếu cho vay nặng lãi. Không có tiền trả, cho nên bị ấu đả ngoài đường.

Hoạt Văn Thắng nói.

Vay nặng lãi sao? Nếu thật sự là vậy, việc này cũng không có gì đáng trách.

Đối với người dám mượn tiền cho vay nặng lãi, Tô Mộc chưa từng có hảo cảm. Trước khi mượn tiền, anh nên có điều hiểu rõ. Nếu anh không có khả năng trả tiền, anh đừng mượn người ta. Nếu anh mượn thì phải có năng lực trả lại. Thứ cho vay nặng lãi còn độc hơn cả ma túy, Tô Mộc chưa bao giờ cảm thấy chuyện cho vay nặng lãi đáng giá đồng tình.

Nhưng mà…

Hoạt Văn Thắng nhìn sắc mặt Tô Mộc, thấp giọng nói:

Kỳ thật việc này có thêm ẩn tình, bởi vì theo tôi được biết, ông chủ cho vay nặng lãi sau màn không phải ai khác mà chính là con trai của Đổng Việt Minh tên Đổng Hiểu Cường.

Vậy sao?

Tô Mộc không khỏi híp mắt.

Chuyện này ngày càng thú vị, đúng, nếu thật sự là như thế, tuyệt đối có thể giải thích rõ ràng. Lần này hắn mang theo Hoạt Văn Thắng, thật sự mang đúng người. Nếu đổi lại là người khác, không khả năng hiểu biết rõ ràng như thế.

Anh còn biết chuyện gì khác không?

Tô Mộc trực tiếp hỏi.

Dù sao lần này tới đây là bí mật điều tra Đổng Việt Minh, Tô Mộc cũng không sợ nói ra lời này sẽ hình thành sóng gió gì. Hơn nữa nói thế nào Hoạt Văn Thắng cũng là người của phòng đốc tra tỉnh ủy, nếu chút tính kỷ luật cũng không có, vậy thật sự làm Tô Mộc thất vọng rồi.

Lão bản, kỳ thật chuyện liên quan tới Đổng Việt Minh, tôi cũng không biết nhiều lắm, bởi vì mấy năm nay tôi không ở trong huyện. Chỉ ngẫu nhiên nghỉ phép mới quay về thăm nhà. Nhưng tôi nghĩ có một người hiểu biết, lão bản, có cần tôi an bài hay không?

Hoạt Văn Thắng hỏi ra lời này, tâm tình bất an, không biết Tô Mộc có để ý chuyện hắn tự tiện chủ trương hay không.

Nhưng Hoạt Văn Thắng đã nghĩ nhiều, Tô Mộc cũng không có nhiều ý tưởng như vậy. Hơn nữa dù biết ý tứ của Hoạt Văn Thắng, Tô Mộc cũng chỉ nghĩ hắn làm việc lưu loát, đáng giá tín nhiệm mà không có cảm xúc nào khác.

Chuyện này anh đi tiếp xúc, tới lúc đó tôi đi theo anh là được. Nếu có thời gian thì định ngày mai đi.

Tô Mộc suy nghĩ nói.

Dạ!

Hoạt Văn Thắng gật đầu đáp.

Đợi sau khi hai người vào phòng, Tô Mộc đi tắm rửa, cũng không muốn đi ăn cơm, đứng trước cửa sổ nghĩ ngợi, đem toàn bộ ý nghĩ sắp xếp xong xuôi, khóe môi chợt lộ ra nụ cười tự tin.

Đổng Việt Minh, ông là án kiện đầu tiên tôi tiếp nhận phòng đốc tra tỉnh ủy.

Nếu cần nhóm lửa, mồi lửa đầu tiên cứ thiêu cháy oanh oanh liệt liệt đi, dù sao lần này bên ngoài có tổ điều tra, xảy ra chuyện gì cũng đẩy cho họ, như vậy bản thân Tô Mộc vẫn có thể duy trì điệu thấp.

Đinh linh linh!

Nghĩ tới đây Tô Mộc trực tiếp gọi điện cho Lâm Mộng Kiều. Vào giờ này hắn cũng không biết nàng đang làm gì, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao chỉ cần xác định người bên kia điện thoại là Lâm Mộng Kiều là được, về phần lý do, Tô Mộc tin tưởng nàng tự biết giải quyết. Hơn nữa Tô Mộc cũng không biết rõ trạng thái của nàng. Quân cờ này có thể có tác dụng hay không vẫn không thể biết trước.

Không ai nghe máy?

Gọi lần thứ hai!

Gọi lần thứ ba!

Khi gọi lần thứ ba, Tô Mộc nghĩ bên kia nhất định có việc nên định cúp điện thoại, ai ngờ lại có người tiếp máy. Khi bên tai Tô Mộc truyền tới thanh âm yếu đuối, tinh thần của hắn không khỏi chấn động.

Chỉ sợ nàng không nghe máy!

Là ai?

Lâm Mộng Kiều thấp giọng hỏi.

Là Tô Thấm để tôi tới.

Tô Mộc nhẹ nhàng nói.

Tô phóng viên sao? Nói vậy anh cũng là phóng viên?

Nghe được lời nói của Tô Mộc, Lâm Mộng Kiều nhất thời vui sướng, âm điệu cất cao không ít, có thêm hương vị vui mừng thật rõ ràng.

Phải!

Tô Mộc cũng không giải thích, phóng viên thì phóng viên đi.

Tôi đã biết Tô phóng viên sẽ không mặc kệ tôi, tôi gởi nhiều tin nhắn cho nàng như vậy, nàng nhất định sẽ xem qua. Đồng chí phóng viên, hiện tại tôi rất nguy hiểm, có người muốn giết tôi, tôi muốn cùng anh rời khỏi huyện Dương Tràng được không?

Thanh âm Lâm Mộng Kiều có chút hấp tấp nói.

Cô đang gặp nguy hiểm? Rời khỏi huyện Dương Tràng?

Tô Mộc có chút lo lắng hỏi:

Tại sao lại như vậy? Tôi đã nghe Tô Thấm nói chuyện của cô, hiện tại cô ở nơi nào? Những tư liệu mà cô nói có thể tin được không?

Đương nhiên chính là lão vương bát Đổng Việt Minh muốn giết tôi. Trong tay tôi có bằng chứng hắn tham ô, nếu không anh cho rằng hắn sẽ khẩn trương với tôi như vậy sao? Hiện tại bên cạnh tôi đều có người của hắn đi theo, tôi có thể cảm giác được ánh mắt bọn hắn nhìn tôi thật lãnh khốc. Phóng viên đại nhân, vị trí của tôi hiện tại thật không phương tiện nói với anh, chờ tôi tìm được địa phương an toàn sẽ tiếp tục liên hệ anh.

Lâm Mộng Kiều nói xong liền cúp điện thoại.

Thật sự lôi lệ phong hành!

Tô Mộc cũng không để ý Lâm Mộng Kiều cúp điện thoại, hiện tại nàng làm như vậy cũng có đạo lý, dù sao là chim sợ cành cong, nếu không cẩn thận một chút vạn nhất xảy ra đột biến, chẳng phải đem mạng của mình bồi tại nơi này?

Nói thế nào hắn cũng đã liên lạc với Lâm Mộng Kiều, chỉ cần có liên hệ, chuyện sau này sẽ dễ xử lý. Rốt cục Đổng Việt Minh là hạng người gì hiện tại Tô Mộc đã không còn muốn đi điều tra. Chỉ cần chứng cớ hoàn toàn xác thực, như vậy xem như Tô Mộc đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Tới lúc đó đem tư liệu trực tiếp giao cho tổ điều tra, nói vậy chân tướng sẽ rất nhanh phơi bày.

Ngay lúc Tô Mộc liên hệ với Lâm Mộng Kiều, ở phòng bên cạnh Hoạt Văn Thắng lặng lẽ bấm một dãy số, tuy số điện thoại này thường xuyên liên hệ, nhưng song phương lại không có bao nhiêu thời gian gặp mặt.

Hắn chính là phó cục trưởng cục tài chính huyện Dương Tràng, hiện giờ bị biếm lãnh cung, an bài phụ trách địa lý chí trong phòng hồ sơ huyện tên Hầu Duy Thành.

Hai người vốn là bạn thân thiết, chẳng những là đồng hương, quan trọng hơn là bạn học đại học, quan hệ giữa hai bên vẫn luôn thật chặt chẽ. Nếu không nhờ có Hoạt Văn Thắng, Hầu Duy Thành chưa hẳn giữ được bát sắt, hiện tại đã sớm xong đời.

Nguyên nhân Hầu Duy Thành bị kéo xuống là bởi vì hắn không nghe theo lệnh của Đổng Việt Minh. Nếu hắn đã không chịu nghe lời, nhưng lại chiếm lấy vị trí trọng yếu như thế, không thu thập hắn thì thu thập ai.

Lão Hoạt, anh đang làm gì đây? Sao đang tốt đẹp lại biến thành như vậy?

Hầu Duy Thành khó hiểu hỏi.

Lão Hầu, tôi hỏi anh một câu, những chứng cớ mà anh đã nói trước kia còn hay không? Có thể tin tưởng được không?

Hoạt Văn Thắng trầm giọng hỏi.

Câu hỏi này khiến thần kinh Hầu Duy Thành căng thẳng, hắn không hề có chút do dự trực tiếp đi thẳng ra ban công, hô hấp gió đêm bên ngoài, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lão Hoạt, lời này của anh là có ý gì? Anh không phải muốn nói lần này anh ở trong tổ điều tra, anh muốn tôi đem chứng cớ lấy ra đi? Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ không làm. Đám người đó sao, tôi không tin tưởng.

Tổ điều tra thì thế nào? Tổ điều tra đi tới huyện Dương Tràng còn ít sao? Nhưng lại có ai hoàn thành được sự tình? Không có, không có một người nào, không có một ai, tới cuối cùng Đổng Việt Minh vẫn yên ổn làm bí thư huyện ủy. Mấy năm nay Hầu Duy Thành đã nghĩ thông, nếu còn tiếp tục đối kháng, bản thân hắn không sợ hãi nhưng sẽ liên lụy tới người trong nhà.

Cần gì chứ!

Về tính chân thật của tài liệu, còn cần nói sao? Nếu là giả, hắn cần lưu trữ như vậy sao? Phải biết rằng tài liệu kia nếu lấy ra, tuyệt đối sẽ nhấc lên gió lốc quan trường huyện Dương Tràng. Phó cục trưởng thường vụ cục tài chính huyện, thân phận như vậy khiến cho Hầu Duy Thành có thể tiếp xúc rất nhiều việc không thể tưởng được.

– Lão Hầu, tôi không thể nói nhiều lời với anh, như vậy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.