Thật sự ngạc nhiên!
Tô Mộc vốn cho rằng lễ vật thần bí mà Tô Thấm đã nói chính là bản thân nàng, nhưng không nghĩ tới chỉ là sự hiểu lầm. Điều này thật sự làm Tô Mộc hết lời để nói, chẳng lẽ còn có lễ vật nào càng trân quý hơn lần đầu tiên Tô Thấm hay sao?
Đoán không được đi, em đã biết anh sẽ đoán không ra.
Tô Thấm cười tủm tỉm nói.
Nói hay không?
Tô Mộc đem ngọn núi nắm trong tay, cảm giác như bị điện giật làm Tô Thấm rùng mình, sắc mặt nàng chợt đỏ lên, loại hương vị đê mê kia sau khi hưởng thụ qua một lần khiến cho nàng không còn bao nhiêu sức chống cự, cho nên cơ hồ run rẩy chịu thua.
Em nói, em nói.
Vậy thì được rồi!
Kỳ thật lễ vật thần bí em định đưa cho anh có chút nghiêm túc, nhưng em biết nếu hiện tại em không nói đợi sau khi anh chân chính điều tra ra, sẽ không còn giá trị. Em chỉ muốn nói em có chút tài liệu về sự kiện phó chủ nhiệm Thạch Trung Vũ phòng đốc tra tỉnh ủy bị tai nạn giao thông.
Oanh!
Lời của Tô Thấm vừa nói ra, nguyên bản khuôn mặt Tô Mộc vốn không có bao nhiêu chú ý nhưng hắn lập tức bật người ngồi dậy, nhìn dáng vẻ Tô Thấm như không phải đang nói đùa, trầm giọng hỏi:
Tô Thấm, em biết mình đang nói gì sao? Em nên nhớ em là nữ chủ trì mục tin tức, nên biết có những lời có thể nói có những lời không nên nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701980/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.